Chương 5: (Vô Đề)

Cậu vô cùng nhớ nhung, khát khao Diệp Triêu. Dù cho ngày ngày có thể ở cạnh anh, nhưng cũng chẳng thể làm vơi bớt đi nỗi khát vọng cháy bỏng khiến cậu sắp phát cuồng này.Diễn tập quân sự tổ chức ở phía Tây Bắc của sa mạc Gobi, tiểu đoàn trinh sát từ phía Tây Nam xuất phát, tiến quân với tốc độ nhanh nhất, nhưng cũng phải tốn hai ngày hai đêm mới tới được đây.

*Sa mạc Gobi:

Sa mạc Gobi là một vùng hoang mạc lớn tại châu Á, trải rộng trên một phần khu vực Bắc

-Tây Bắc Trung Quốc, và Nam Mông Cổ.

Sa mạc Gobi được vây quanh bởi dãy Altai, thảo nguyên và đồng cỏ Mông Cổ về phía Bắc, hoang mạc Taklamakan về phía Tây, hành lang Hà Tây và cao nguyên Thanh Tạng về phía Tây Nam, và bình nguyên Hoa Bắc về phía Đông Nam.

Gobi từng là một phần của Đế quốc Mông Cổ, v à  từng là nơi nhiều thành phố dọc theo con đường Tơ lụa hiện diện. (Theo Wiki)

Điều kiện của sa mạc Gobi có hạn, nguồn nước vốn đã thiếu còn chẳng được bao nhiêu. Mà theo bộ phận chỉ đạo tác chiến, tiểu đoàn trinh sát thâm nhập trận địa của quân địch, nguồn vật chất cung ứng đều bị chặt đứt. Ngay cả việc đào ra một chút nước sạch để lau mặt còn khó chứ nói chi tới tắm rửa.

Lăng Yến đi theo Diệp Triêu đợi tại bộ chỉ huy tiểu đoàn, nhìn thấy Diệp Triêu mồ hôi vã ra như tắm khắp mặt với cổ thì vô cùng đau lòng.

Bộ đội trinh sát là thành phần rất quan trọng trong lực lượng quân đội đối kháng, chịu trách nhiệm chủ lực trong việc mật báo thông tin của quân địch, thậm chí còn đảm đương nhiệm vụ quan trọng là tấn công bộ tư lệnh của địch. Diệp Triêu gần như chẳng có thời gian nghỉ ngơi, choán đầy đôi mắt là tơ máu.

Lăng Yến chạy tới khu vực nấu ăn, kiên quyết muốn lấy một chậu nước nóng nhỏ, dấp ướt khăn mặt rồi vắt thật khô, đưa cho Diệp Triêu đắp lên trán, che ánh mặt trời chói chang.

Diệp Triêu cũng chẳng thừa hơi thừa sức hỏi cậu lấy nước ở đâu, cầm khăn lau qua loa, rồi lại bắt đầu chỉ huy binh sĩ.

Lăng Yến nhìn nước còn sót lại trong chậu, định nói: "Thủ trưởng ngài ngâm chân một lúc đi", nhưng sau khi đắn đo một lúc, quyết định bê chậu rời đi.

Cậu hiểu rất rõ tính cách của Diệp Triêu.

Lúc thường ở trong tiểu đoàn, giả như cậu có làm gì vượt quá giới hạn, Diệp Triêu cũng sẽ không trách mắng. Nhưng tình hình hiện tại không giống vậy, đây là đợt diễn tập quân sự rất quan trọng trong năm nay của chiến khu Tây bộ, liên quan chặt chẽ tới bộ mặt, sự vẻ vang của toàn bộ tiểu đoàn, thậm chí toàn sư đoàn, quân đoàn, đồng thời còn liên quan tới việc đề bạt của rất nhiều chiến sĩ ưu tú, Diệp Triêu chắc chắn sẽ không coi nhẹ.

Cậu muốn chăm sóc Diệp Triêu thật tốt, tuy vậy, cậu không muốn quấy rầy anh trong lúc này.

Nước vẫn còn nóng, đổ đi thì tiếc, Lăng Yến bê chậu tới sau lều trại của Diệp Triêu, cởi áo rằn ri ướt đẫm mồ hôi, quấy quá lau qua người.

Ai ngờ còn chưa kịp mặc lại áo, Lăng Yến đã nghe thấy tiếng thét từ đằng xa vọng tới:

"Đậu má! Lăng Yến, cậu dám trốn đi tắm!"

Cả người Tuân Diệc Ca dính đầy bùn đất y như con khỉ trát bùn. Hắn xông tới phía Lăng Yến, mùi hôi rình nồng nặc phả đến, làm cậu suýt chút nữa tắt thở mà chết, khiến cậu vô thức phải lui về sau vài bước tránh đi.

"Cậu còn dám chê anh!"

Tuân Diệc Ca thấy cậu lùi về sau, tức khắc chạy sát đến, "Cả ngày hôm nay, anh còn chưa uống được một ngụm nước, bận tối tăm mặt mũi sắp chết tới nơi, ấy vậy mà quay đi quay lại thì thấy cậu trốn ở đây tắm rửa!"

Lăng Yến không muốn nói nước cậu đang dùng vốn là để cho Diệp Triêu sử dụng, đè xuống tâm tư nhớ nhung hỗn loạn trong lòng, cười nói: "Dù sao em cũng chưa đổ đi đâu, anh khát hả, hay làm một ngụm nhé?"

"Biến!" Tuân Diệc Ca cười đá mông cậu, nhanh như chớp cậu nhảy sang bên cạnh, dễ như bỡn mà thoát khỏi cú đá. Tuân Diệc Ca cũng không thật sự muốn đá, hai người trêu đùa trong chốc lát thì hắn hỏi: "Hai ngày nay, thằng nhãi cậu kế bên Tiểu đoàn trưởng làm cái khỉ gì hả?"

"Tất nhiên là chăm sóc Tiểu đoàn trưởng, cái này mà anh còn phải hỏi?

"Lăng Yến chê Tuân Diệc Ca hôi rình khó chịu, tránh xa thật xa. Thật ra, trên người Diệp Triêu cũng có mùi mồ hôi, nhưng không những cậu chẳng ghét chút nào mà còn vô cùng nghiện. Cậu đúng là bên trọng bên khinh, mùi mồ hôi trên cơ thể người khác thì chê là hôi, nhưng trên cơ thể Diệp Triêu thì lại khen là dễ ngửi."Tiểu đoàn trưởng Diệp đang bận tối mắt tối mũi thì cậu chăm sóc cái gì? Anh thấy có mà cậu đang muốn ăn bơ làm biếng thì đúng hơn."

Tuân Diệc Ca khẽ hừ vài tiếng, nói tiếp: "Hai ngày nay, chúng ta đã "hi sinh" rất nhiều anh em, hay là cậu nói với Tiểu đoàn trưởng một tiếng rồi đến giúp bọn anh?

"Lăng Yến không muốn rời xa Diệp Triêu, nhưng nếu không chiến đấu, cậu ở lại bên Diệp Triêu cũng chẳng có việc gì làm, thật sự rất giống một tên ham chơi lười làm. Tuân Diệc Ca nói tiếp:"Lăng Tiểu Yến, dẫu sao cậu với anh cũng mang danh là binh sĩ ưu tú nhất, giờ cậu chăm sóc phục vụ Tiểu đoàn trưởng đến ngu người rồi hả?

"Lăng Yến sửng sốt. Đúng thế, cậu là một trong những binh sĩ ưu tú nhất. Cậu không chỉ có thể chăm sóc Diệp Triêu, mà còn có thể vì Diệp Triêu xông vào trận địa, chiến đấu anh dũng. Trong lòng cậu kích động dậy sóng, hưng phấn quá đỗi mà mắt đỏ rực lên. Tuân Diệc Ca thấy Lăng Yến bắt đầu xuôi xuôi, ngay lập tức nói thêm*:"Bọn anh muốn đi tập kích địch để cướp xe chở nước, 3 xe tải quân đội!** Nếu thành công, một tuần tới chúng ta cũng không cần phải lo nghĩ đến rầu người vì vấn đề nước, mọi người đều có thể tắm rửa.

Đệch, anh mày từng ấy tuổi, chưa bao giờ chịu cảnh cả người thối khắm như bây giờ!"

Vừa nghe tới có nước, ngay lập tức Lăng Yến đấm một cái lên bả vai Tuân Diệc Ca: "Đi! Em với bọn anh cùng hành động!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!