Chương 35: (Vô Đề)

Nơi ngoại quốc cát vàng bay mù trời, bốn bề chìm trong khói lửa chiến tranh. Tình yêu của họ chỉ như hạt cát nhỏ nhoi, nhưng lại chính là nguồn ấm, ánh sáng duy nhất trong cuộc đời nhau."Tỉnh đi, tỉnh đi."

Âm thanh lúc có lúc không cứ mãi quẩn quanh tai Lăng Yến. Cậu cố gắng mở mắt ra, xung quanh đều là bụi đất, khói súng mịt mờ, sương mù che lấp mặt trời, trong không khí ngợp ngụa mùi thuốc súng cùng với mùi khét lẹt của kim loại bị đốt.

Đây là chiến trường.

Cả người Lăng Yến toàn là máu, quần áo cũng vô cùng bẩn, thế nhưng kỳ lạ thay, cậu không hề cảm thấy đau đớn. Lăng Yến ngẩn người ngồi dậy, cảm thấy bản thân nhẹ bẫng như thể không có trọng lượng.

Lăng Yến cười chua chát, đôi mắt nhòe nước.

Cái chết đâu có gì đáng sợ. Điều sợ hãi nhất chính là trút hết thảy mọi nhớ thương mong ngóng đợi chờ cho người quan trọng nhất trong trái tim.

Lăng Yến đứng dậy, nhìn khắp xung quanh, đất trời mịt mờ, chẳng chốn dung thân, không nơi trở về.

Cậu cúi xuống, nhìn hai bàn tay của mình, khe khẽ thở dài.

"Lăng Yến.

"Lại là âm thanh đó. Khi Lăng Yến nhìn theo hướng âm thanh vọng đến, lông mày đột nhiên nhíu chặt lại. Ngay trước mặt cậu là một người đàn ông đang mặc áo rằn ri, có khuôn mặt y hệt cậu. Chính là"Lăng Yến

", là linh hồn chân chính của thân thể này! Lăng Yến kinh ngạc nhìn đối phương, yết hầu trượt lên trượt xuống, sau vài giây mới thốt lên:"Cậu…"

"Tôi đã muốn nói chuyện với cậu từ lâu rồi. Tôi đã chờ cậu mãi." "Lăng Yến" mỉm cười, vẻ mặt ấm áp: "Cuối cùng thì hôm nay cũng có cơ hội nói chuyện với cậu."

Lăng Yến cố đoán những lời "Lăng Yến" nói có ý gì, hỏi lại: "Cậu đến gặp tôi để lấy lại thân thể này sao?"

Khóe mắt "Lăng Yến" cong lên, dường như hơi ngạc nhiên.

"Xin lỗi cậu, năm ngoái khi cậu vượt qua tường ngã xuống đất, lúc tỉnh lại thì tôi đã ở trong cơ thể cậu." Lăng Yến đỡ lấy trán, giọng nói nhuốm đầy sự mệt mỏi:

"Mười một năm trước tôi hy sinh, giờ đây lại vô duyên vô cớ chiếm lấy thân thể của cậu. Thật sự… thật sự rất xin lỗi cậu. Bây giờ cậu lấy lại thân thể, cũng là chuyện đương nhiên."

"Tôi không…"

Tôi không có ý này.

"Lăng Yến" tiến về phía trước một bước, đang muốn giải thích cho Lăng Yến hiểu, nhưng cậu vẫn chẳng màng chú ý, như thể đang tự nói cho mình nghe:

"Cậu có thể làm cho tôi một chuyện không? Sau khi linh hồn cậu trở về trong thân thể này, cậu có thể thay tôi chú tâm chăm sóc Tiểu đoàn trưởng của tiểu đoàn trinh sát không? Anh ấy tên là Diệp Triêu, anh ấy…"

Nói đến đây, nước mắt Lăng Yến đã không thể kìm giữ được mà lã chã tuôn rơi.

Lăng Yến ấn chặt ngực, trái tim đau đớn đến nỗi cậu không thể thở được.

"Lăng Yến" đi tới, nhẹ nhàng bắt lấy vai cậu nói: "Tôi không có ý này."

Nhưng hình như Lăng Yến vẫn không nghe thấy, tiếp tục lẩm bẩm nói:

"Anh ấy rất tốt, là quân nhân giỏi nhất, là người yêu tuyệt vời nhất. Sau này, tôi không thể ở bên anh ấy, cậu có thể, có thể thỉnh thoảng trò chuyện với anh ấy được không…"

"Tôi…" Lăng Yến ngồi xổm trên mặt đất, bờ vai run rẩy dữ dội, nghẹn ngào khóc khản cả tiếng:

"Tôi lo anh ấy sẽ quá đau lòng. Mười một năm trước tôi đã khiến anh ấy đau đớn đến vậy, bây giờ tôi lại…"

"Lăng Yến" ngồi xuống theo cậu, lau đi những giọt nước mắt của Lăng Yến, khẽ nói: "Lịch sử sẽ không lặp lại, cậu sẽ không phải bỏ anh ấy lại mà đi."

Lăng Yến ngơ ngác ngẩng mặt lên.

"Cơ thể này thuộc về cậu, tôi tới đây không phải để lấy lại nó." "Lăng Yến" cười nói: "Cậu phải nghe tôi nói xong đã chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!