"Giá như cậu ấy trở về bên tôi, linh hồn thôi cũng được, hoặc thậm chí chỉ cần xuất hiện trong cơn mơ cũng đã đủ rồi."Sau một thời gian ngắn gộp quân, các chiến sĩ đã cứu được hơn 20 đứa trẻ bị mất đi người thân ở thôn làng gần đấy. Những đứa trẻ bị thương nặng đã được đưa tới bệnh viện, những em bị thương nhẹ được giữ lại trong doanh trại, mọi người thay nhau chăm sóc.
Tuy Lăng Yến là lính trinh sát nhưng cậu cũng là thông tín viên. Lúc bình thường, cậu luôn đi theo Diệp Triêu, nên thời gian ra ngoài tuần tra ít hơn lính trinh sát và bộ đội đặc chủng khác. Mà hình như Diệp Triêu cũng cố ý không để cậu đi quá xa.
Phần lớn nhiệm vụ giao cho cậu đều là đứng gác ở doanh trại, hoặc đến trợ giúp bên bộ phận y tế, hậu cần.
Những đứa trẻ trong doanh trại đều rất thích Lăng Yến. Lúc rảnh rỗi, cậu thường xuyên quấn lấy bọn chúng, làm mặt hề chọc cười, xoa dịu nỗi đau cho những đứa trẻ đã phải chịu đựng sự đau thương từ chiến tranh.
Tình hình chiến trường vô cùng gian khổ, việc cung ứng vật tư cũng hạn chế tối đa. Nơi đóng quân không có nguồn cấp nước, mỗi ngày các chiến sĩ đều phải lái xe tăng đi mấy chục km lấy nước. Lăng Yến cũng đi vài lần.
Suốt dọc đường đều là những căn nhà đổ nát tan hoang, bom ô tô*, nhìn vô cùng rùng rợn ghê người.
*Bom ô tô: Bom xe hay thiết bị nổ tự tạo gắn với xe, là thiết bị nổ tự tạo đặt trong xe hơi hay phương tiện vận chuyển khác và được làm nổ. Nó thường được sử dụng làm vũ khí cho việc ám sát, khủng bố hay chiến tranh du kích.
Lăng Yến biết rõ không được động đến nước, nhưng cậu vẫn muốn lấy trộm cho Diệp Triêu một ít.
Lúc cậu đi đến giúp mọi người ở phòng bếp, cũng sẽ lẳng lặng lấy thêm nhiều rau dưa cho Diệp Triêu.
Có lần Thiệu Phi phát hiện ra, cười đùa: "Lăng Yến, cậu làm như vậy là không được!"
"Tôi là thông tín viên của Tiểu đoàn trưởng." Lăng Yến ôm bình 2 lít, nói rất chi là hợp tình hợp lý: "Tôi lo lắng quan tâm tới thủ trưởng của tôi thì có gì mà không được?
"Thiệu Phi nhướng mày bên cao bên thấp, một lát sau ngó nghiêng xung quanh rồi cũng trộm lấy một bình 2 lít. Lăng Yến hỏi:"Cậu làm gì đấy?"
"Tôi là chiến sĩ đội trưởng thích nhất." Thiệu Phi học theo Lăng Yến:"Tôi cũng phải quan tâm tới ngài ấy!"
Tuân Diệc Ca đứng bên nghe thấy, mắt trợn trừng: "Anh cá với 2 cậu, Tiểu đoàn trưởng Diệp cùng đội trưởng Tiêu đều không muốn hai cậu trộm nước cho đâu."
"Thủ trưởng không biết mà."
Lăng Yến nói: "Em sẽ không để cho ngài ấy phát hiện ra. Với cả, 2 lít cũng có nhiều đâu."
Thiệu Phi gật mạnh đầu: "Đúng vậy, 2 lít ít mà."
Khóe mắt Lăng Yến cong cong, ánh mắt vô cùng dịu dàng, nói khẽ: "Em chỉ muốn ngài ấy thoải mái hơn thôi mà."
"Thoải mái" là từ gần như không bao giờ tồn tại ở nơi chiến tranh khốc liệt. Diệp Triêu chịu trách nhiệm đảm bảo sự an toàn của toàn doanh trại, việc lớn việc nhỏ anh đều quan tâm xem xét. Mỗi ngày vào buổi tối anh đều cùng với Tiêu Mục Đình kiểm tra lại sĩ số, đủ người rồi mới yên tâm.
Ban ngày thì làm việc không ngơi tay, ban đêm ngủ cũng không yên. Thành phần khủng bố phản chính phủ luôn nhằm lúc ban đêm tấn công, tên lửa toàn hướng về phía doanh trại. Mỗi lần xảy ra chuyện vào nửa đêm, Diệp Triêu đều cấp tốc xử lý, căng thẳng bận rộn tới mấy giờ sau.
Những lúc ấy, trong đôi mắt anh đều là tơ máu.
Lăng Yến chứng kiến tất cả, vô cùng đau lòng. Rành rành chính cậu cũng mệt đến nỗi sắp không chịu được, thế nhưng vẫn cố gắng vực dậy tinh thần, đun nước ấm để Diệp Triêu lau mặt rửa tay, hoặc lấy rượu thuốc xoa bóp tay cho Diệp Triêu.
Diệp Triêu hét rất nhiều, cổ họng sử dụng quá độ nên âm thanh vừa khản vừa trầm. Có một lần, anh cười cảm ơn Lăng Yến: "Cảm ơn cậu, đi nghỉ đi", cõi lòng Lăng Yến như bị cát cọ xát, ngứa ngáy râm ran.
Vành tai Lăng Yến đỏ bừng lên, thân dưới vừa nóng vừa cứng, dọn xong bình thuốc rồi vội vàng chạy mất. Lăng Yến thầm mắng bản thân đúng là loại cầm thú, chỉ nghe mỗi âm thanh Diệp Triêu thôi mà cũng có thể nổi lên phản ứng mãnh liệt tới như vậy.
Khát khao muốn cùng Diệp Triêu làm tình, mỗi ngày mỗi giờ đang dày vò tra tấn cậu, càng lúc lại càng khó kiềm chế chịu đựng.
Nhưng lúc này đây, một tay cậu đang đeo phù hiệu in quốc kỳ, một bên tay đang đeo phù hiệu xanh lam tượng trưng cho hòa bình. Chính vậy nên, cậu hiểu rất rõ ràng, lúc này không phải thời điểm để yêu đương say đắm.
Sau khi đến tiểu quốc Đà Man Ca được một tháng, nơi họ đóng quân đã phải chịu một trận đột kích vô cùng dữ dội.
Lúc ấy, Diệp Triêu cùng với Tiêu Mục Đình ở trước căn cứ Liên Hợp Quốc và tổng hành dinh, bàn bạc với các chiến sĩ khác và bộ đội kinh tế. Bộ đội đặc chủng Liệp Ưng cùng lính trinh sát đứng bên ngoài chấp hành nhiệm vụ canh gác.
Thành phần khủng bố chớp lấy thời cơ này, liên tục phóng tên lửa, thậm chí còn giả trang, quét sơn lên xe đặt bom chữ UN – Liên hợp quốc, lái như bay về phía doanh trại Trung Quốc.
Trong doanh trại, mọi người phần lớn đều là những binh sĩ trẻ, không có kinh nghiệm thực chiến. Lăng Yến bỏ đứa trẻ xuống, chạy về phía trận địa phòng ngự.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!