Chương 28: (Vô Đề)

Trong bóng đêm, Diệp Triêu ngồi bật dậy, hai tay ôm lấy khuôn mặt. Khi anh khàn giọng se sẽ kêu lên hai tiếng "Đường Đường

", nước mắt không kìm được mà trào ra, nhuốm ướt những kẽ ngón tay. * Lăng Yến giật thót tim, vô cùng căng thẳng, mồ hôi lạnh túa đầy lòng bàn tay. Cậu trốn tránh ánh mắt Diệp Triêu, giọng nói không che được sự hoảng hốt kinh hoàng:"À, tôi đoán… Đại đội 1 trong tiểu đoàn của chúng ta cũng là Đại đội Tinh Anh mà?

Vậy nên có lẽ trong Liệp Ưng, Trung đội Tinh Anh chắc cũng là Trung đội 1. Nhưng nhiệm vụ của bộ đội đặc chủng nặng và nhiều hơn so với bộ đội thường trực, nên hẳn không chỉ có 1 Trung đội Tinh Anh, vậy nên Trung đội 2 có lẽ cũng thuộc Trung đội Tinh Anh."

Diệp Triêu không nói một câu chỉ đăm đăm nhìn Lăng Yến. Lăng Yến nắm chặt hai tay, cố gắng giấu đi vẻ hoảng sợ lo lắng, gượng gạo cười cười, tiếp tục lảm nhảm vài câu chữa cháy: "À à, lính trinh sát chúng tôi đều mong có thể trở thành bộ đội đặc chủng.

Cứ rảnh ra lại nhắc tới Liệp Ưng, nào là chuyện huấn luyện của Liệp Ưng hay đội ngũ của Liệp Ưng như thế nào. Đúng rồi, Tuân Diệc Ca luôn tâm tâm niệm niệm thề sống thề chết phải đi Liệp Ưng, nói sau này vào được Liệp Ưng phải cố gắng gia nhập Trung đội 1, Trung đội 2, bởi vì 2 trung đội này là Trung đội Tinh Anh…"

Diệp Triêu nheo mắt, ánh mắt sâu thẳm, trầm giọng hỏi: "Hóa ra Tuân Diệc Ca là người nói cho cậu biết Trung đội 1, Trung đội 2 là Trung đội Tinh Anh?

"Chết tiệt! Lăng Yến cắn chặt răng, vừa xong quá căng thẳng lo lắng cậu lại nói ngu nữa rồi. Trong quân đội, chiến sĩ không được phép nghe ngóng dò la bí mật quân sự. Thế mà vừa rồi, cậu đã lanh cha lanh chanh gán cho Tuân Diệc Ca tội danh nặng nhất mất rồi. Đang muốn giải thích với Diệp Triêu, thì anh lại nói tiếp:"Là Tuân Diệc Ca nói cho cậu, hay là cậu tự mình đoán?"

"Dạ?", mồ hôi lạnh thấm ướt cả áo Lăng Yến.

"Vừa xong cậu nói tự mình đoán, ngay sau đó lại nói Tuân Diệc Ca nói cho cậu biết."

Suýt nữa Lăng Yến đã cắn phải lưỡi mình: "Tôi…"

"Câu sau đá câu trước.

"Ánh mắt Diệp Triêu thăm thẳm, sâu không thấy đáy. Lăng Yến chìm đắm trong ánh mắt Diệp Triêu, đờ người ra vài giây mới lấy lại tinh thần, ngay lập tức cười cười, giả bộ tự nhiên nói:"Vừa rồi tôi quá căng thẳng ấy mà! Cuống lên rồi là đầu óc cũng loạn luôn. Thủ trưởng, vừa xong tôi nói lộn.

Chuyện Trung đội 1, Trung đội 2 là Trung đội Tinh Anh trong Liệp Ưng là kết luận của rất nhiều anh em chúng tôi, bởi vì phần lớn mọi người đều muốn đi Liệp Ưng ạ!"

Diệp Triêu im lặng một lát, trầm giọng hỏi lại: "Tất cả mọi người, kể cả cậu sao?"

Lăng Yến nghe Diệp Triêu nói mà không hiểu lắm, ngơ ngẩn hỏi lại: "Tôi?"

"Nếu cậu muốn vào Liệp Ưng, hiện tại hẳn cậu đang phải ở Đại đội 1 chăm chỉ nỗ lực luyện tập. Tại sao lại muốn làm thông tín viên của tôi?

"Diệp Triêu nói giọng đều đều, nhưng lại khiến Lăng Yến cảm thấy vô cùng căng thẳng, sắp tê cả não. Tựa như hiệu ứng domino, nói sai một câu là tất cả các câu sau đều đồng loạt sai hết. Cứ cố đấm ăn xôi mà ba hoa chích chòe nữa thì không biết còn nói sai tiếp bao nhiêu câu nữa đây. Lăng Yến hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế nhịp tim đang đập thình thịch thình thịch trong lồng ngực, nhìn sâu vào mắt Diệp Triêu, nói:"Thủ trưởng, hồi tôi mới làm thông tín viên của ngài, ngài cũng đã từng hỏi tôi chuyện này."

"Thật sao?"

Diệp Triêu nghĩ nghĩ, đúng là anh đã quên mất.

"Khi đó tôi đã trả lời, bởi vì tôi sùng bái ngài, tôi muốn đi theo ngài, ở bên cạnh ngài.

"Nói xong câu này, Lăng Yến đột nhiên cảm thấy vô cùng bình tĩnh, ánh mắt nhìn Diệp Triêu như có lửa, chân thành tha thiết. Từ nhỏ tới lớn, trong tình yêu của Lăng Yến dành cho Diệp Triêu luôn chứa cả sự ngưỡng mộ. Chính vậy nên, câu nói này thật sự xuất phát từ trái tim cậu. Mà điều Lăng Yến giỏi nhất chính là, thẳng thắn bộc bạch với Diệp Triêu: cậu yêu anh. Diệp Triêu chăm chú nhìn thẳng vào cậu, nét mặt điềm tĩnh, nửa phút sau nghiêng người nói:"Đã muộn rồi, cậu đi nghỉ đi.

"Tối hôm ấy, cả hai đều trằn trọc không ngủ nổi. Lăng Yến vẫn không ngừng lo lắng, ra sức nhớ lại lúc mình ở bên Diệp Triêu còn nói gì ngu ngốc làm lòi đuôi chuột nữa không. Nửa đêm nửa hôm cậu bật dậy, mở đèn ngủ, điểm lại những chi tiết liên quan tới Liệp Ưng mà"Lăng Yến" hiện tại không thể biết.

Một lần nữa nằm xuống giường, Lăng Yến tự trấn an bản thân rằng giả như ai có nghi ngờ, cũng sẽ chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện viễn tưởng như hồn nhập vào thân xác khác. Hiện tượng trùng sinh này thật sự quá phi khoa học.

Trong lúc đó, Diệp Triêu cũng đang trằn trọc trăn trở mãi không thôi. Ánh mắt của Lăng Yến khiến anh thao thức không thể ngủ nổi, cứ hiện lên mồn một trong đầu anh.

Quá giống!

Nếu anh không tận mắt nhìn thấy, không tận tay ôm vào lòng thân xác không còn lành lặn của người anh yêu, thì có lẽ lúc nhìn vào ánh mắt của "Lăng Yến

", anh đã ngộ nhận rằng mình đang nhìn thấy người mà mình cưng chiều yêu thương nhất, Đường Đường của anh. Vốn dĩ,"Lăng Yến

"đã không phải một cái tên phổ biến, mà hiện giờ, người này không những có tên gọi giống hệt Đường Đường, thậm chí ánh mắt cũng giống đến mức kỳ lạ. Không những vậy, Lăng Yến còn biết Trung đội 1, Trung đội 2 là Trung đội Tinh Anh trong Liệp Ưng. Những giải thích vòng vèo sau đó chắc chắn là nói dối. Trong bóng đêm Diệp Triêu suy đi xét lại, trăn trở ngẫm nghĩ, lòng đau nhức nhối thì thào:"Nếu em trở lại thì thật tốt biết bao!

"Mơ mơ màng màng thiếp đi tự lúc nào không hay, trong cơn mơ Diệp Triêu nhìn thấy Lăng Yến lúc 20 tuổi. Cả cơ thể Lăng Yến bị bao trùm trong khói thuốc, áo rằn ri rách toang, khuôn mặt đầy bụi đất, kéo theo cả đạn pháo nhào vào trong lồng ngực anh, đôi mắt rưng rưng nước, nói to với anh:"Diệp Triêu, em đã trở về!

Em còn sống, em rất nhớ anh, vô cùng nhớ anh!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!