Chương 23: (Vô Đề)

Tiếng súng nổ che lấp tiếng bước chân, thế nhưng khi Diệp Triêu đến gần, từng tiếng từng tiếng giày nện xuống cát giống như tiếng sấm sét đùng đoàng rạch xé bầu trời, giáng xuống cõi lòng Lăng Yến.Trên bãi bắn bụi bay mịt mù, tiếng bắn, tiếng đạn xé gió rít gào. Lăng Yến ghé vào vị trí bóp cò, cả người cứng ngắc, chân tay như mất hết sức lực.

Tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn trinh sát thực sự là Diệp Triêu! Người ấy không ai khác chính là Diệp Triêu của cậu!

Lúc các tân binh còn đang xếp hàng để vào sân tập bắn thì Diệp Triêu đã đứng bên sân tập từ lúc nào không hay. Trời khá lạnh, vậy mà Diệp Triêu chỉ mặc áo rằn ri, không mặc thêm áo khoác.

Khoảnh khắc ánh nhìn của Lăng Yến chạm tới dáng hình cao lớn vững vàng ấy, trong lòng như nổi cuồng phong bão tố, mọi vật trước mắt chao đảo, vạn vật xung quanh mờ nhòe tan biến.

Tất cả đột ngột biến mất, chỉ còn duy nhất hình ảnh Diệp Triêu rõ ràng rực rỡ. Nụ cười của anh như ánh sáng rạng ngời, làm sáng bừng thế giới của Lăng Yến.

Diệp Triêu mỉm cười, chào hỏi qua lại với các Đại đội trưởng. Trong nụ cười của anh, không hề có chút gì xa cách trịch thượng của một Tiểu đoàn trưởng. Lăng Yến đứng trong hàng ngũ, đăm đăm nhìn anh không rời mắt, cả người run rẩy.

Tiểu đội trưởng chỉnh đốn đội ngũ, bóp cò ra lệnh mọi người tiến về phía trước. Tất cả mọi người đều nghe rõ mệnh lệnh, xoay người tiến lên. Chỉ mỗi một mình Lăng Yến ngẩn ra thất thần, trên mặt đầm đìa nước mắt, đôi mắt cứ mở to không chớp.

Nhắm thấy Tiểu đội trưởng sắp nổi giận tới nơi, đang chuẩn bị khiển trách Lăng Yến, Tuân Diệc Ca liền đẩy mạnh Lăng Yến một cái, cười cười ra hiệu với Tiểu đội trưởng: "Gió lớn quá, thổi rát cả mắt, Tiểu đội trưởng, anh đừng giận cậu ấy!

"Lăng Yến giật mình, nhanh chóng lấy lại tinh thần, cuống quýt lau nước mắt, vẫn còn cố quay lại nhìn Diệp Triêu một lần nữa. Thấy vậy, Tuân Diệc Ca bắt lấy cánh tay của cậu kêu lên:"Nhanh đi thôi nhanh đi thôi, khó khăn lắm mới có cơ hội tập bắn, nhanh lên còn tranh vị trí tốt!"

Lúc này, Diệp Triêu đang đứng cùng với Đại đội trưởng ở gần Đại đội khác. Anh quay người về phía mọi người, chẳng hề hay biết sau lưng mình, có một người vì nhìn thấy anh lần nữa mà nước mắt tràn mi, rơi mãi không ngừng, làm trò cười cho thiên hạ.

Tiểu đội trưởng ra lệnh cho tất cả mọi  người ổn định vị trí, phân phát đạn xong xuôi, nói rõ mỗi người chỉ được bắn 10 phát.

Lăng Yến cùng với Tuân Diệc Ca ở Đại đội 1.

Đúng lúc tiếng súng vang lên, Diệp Triêu với Đại đội trưởng mới cùng đi đến chỗ họ.

Tiếng súng nổ che lấp tiếng bước chân, thế nhưng khi Diệp Triêu đến gần, từng tiếng từng tiếng giày nện xuống cát giống như tiếng sấm sét đùng đoàng rạch xé bầu trời, giáng xuống cõi lòng Lăng Yến.

Cậu rất muốn quay người sang, tựa như ngày xưa ôm chặt lấy Diệp Triêu, chôn mặt vào trong ngực anh, thỏa sức khóc lóc, thỏa sức làm nũng.

Khi tiến đến vị trí của từng binh lính, Diệp Triêu đều dừng lại một lát. Cơ thể Lăng Yến không nghe theo sự sai khiến của não bộ, lúc bóp cò ngón tay không ngừng run lên.

Các chiến sĩ nằm bắn súng ở cự ly ngắn, Lăng Yến không chỉ không bắn trúng phát nào vào 10 vòng điểm, mà thậm chí còn chẳng bắn trúng bia bắn.

Diệp Triêu dừng lại vài giây, sau đó đi đến bên chiến sĩ cạnh cậu. Tiếng bước chân quen thuộc mỗi lúc mỗi xa, Lăng Yến vùi mặt vào khuỷu tay, giấu hết những giọt nước mắt đang chực trào.

*Nằm tập bắn & bia bắn:

Sau khi Đại đội 1 bắn xong, các chiến sĩ xếp thành hàng đứng sang một bên. Ngay sau Đại đội 1, tân binh Đại đội 2 tiếp tục nằm bò ra mặt đất bắn súng. Lúc này, Lăng Yến mới để ý Diệp Triêu thỉnh thoảng sẽ khom người xuống, kiên nhẫn nhắc nhở chỉnh lại tư thế cho họ.

Mắt cậu đỏ ngầu, cắn răng cắn lợi kìm lại nước mắt.

Trên sân tập bắn, không chỉ có mỗi mình mắt Lăng Yến bị đỏ, nên chẳng mấy ai chú ý tới cậu.

Mùa đông gió lạnh cắt da cắt thịt, trên bãi bắn, bụi bay mịt mù, mắt rất dễ bị cát bay vào. Tuân Diệc Ca xoa xoa đôi mắt đỏ bừng, khẽ chửi: "Mợ nó, nãy giờ anh còn bận cười cậu tự nhiên dở hơi đứng khóc, nhưng đúng là cười người phút trước phút sau người cười, giờ anh mày cũng bị gió quất tới tấp suýt rơi cả nước mắt."

Sau khi mọi người trong Đại đội tập bắn súng xong, Diệp Triêu nói vài câu động viên khích lệ rồi cùng chính trị viên và vài người trong Bộ chỉ huy tiểu đoàn đi mất. Lúc này, choán ngợp tâm trí Lăng Yến đều là hình ảnh, điệu bộ cử chỉ, giọng nói của Diệp Triêu.

Tất cả khiến cho trái tim cậu vừa chua xót lại vừa ấm áp.

Đã mười năm trôi qua, không biết Diệp Triêu vượt qua 10 năm này như thế nào? Vì sao anh lại trở lại tiểu đoàn trinh sát? Anh có còn độc thân hay không?

Ngày hôm đó khi từ bãi bắn trở về, Lăng Yến đi ra quầy phục vụ mua một bao thuốc lá, trốn đi hút đến nửa đêm. Sau đó, cậu nghe ngóng được thông tin từ Tiểu đội trưởng, Đại đội trưởng rằng Diệp Triêu đã được điều chuyển tới tiểu đoàn trinh sát được hơn nửa năm rồi.

Nguyên nhân chuyển đi phần lớn là do bị thương. Mặt khác, từ trước tới nay Diệp Triêu vẫn cô đơn lặng lẽ một mình, lẻ loi cô tịch.

Người ngoài chẳng biết nội tình cười cợt nói ánh mắt Diệp Triêu rất cao, phụ nữ bình thường sao mà lọt vào mắt xanh của anh. Chỉ có Lăng Yến biết, đằng đẵng mười năm nay Diệp Triêu vẫn một mình một bóng đều là vì cậu.

Sau ngày phân tân binh, như mong muốn Lăng Yến được phân vào Đại đội Tinh Anh số 1, trong lễ chào mừng các tân binh thì được gặp lại Diệp Triêu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!