Chương 1: (Vô Đề)

Vừa nghĩ tới việc ngày mai có thể gặp được người ấy, từng giờ từng khắc đều được ở bên cạnh trợ giúp đối phương, trái tim đã run rẩy tê dại.Mùa xuân ở Tây Nam Trường Xuân* chỉ kéo dài có nửa tháng. Ngay trước xuân ẩm ướt lạnh lẽo, ngay sau xuân cảnh sắc tươi đẹp, rực rỡ hơn lửa.

Trên sân huấn luyện của tiểu đoàn trinh sát, các binh sĩ mặc áo thun rằn ri, xếp hàng thành nhóm luyện tập đấu tay đôi**, vượt chướng ngại vật lao về đích.

Bầu không khí đặc quánh, ngập tràn mùi mồ hôi bỏng rẫy quyện với hương thơm thoang thoảng, thanh mát của cỏ cây, núi rừng.

*Tra trên Baidu thì C (C thị – nguyên gốc trong bản raw) là Trường Xuân, nên mình đổi hết nhé.

**Động tác đấu tay đôi, bao gồm nhiều động tác (Nguyên gốc là tóm lấy đối phương vật ngã).  Mọi người có thể xem ở video, hì nh ảnh:

Một người đàn ông cao khoảng 1m8 mặc bộ trang phục khác với bộ đội dã chiến, dáng người thẳng tắp, rắn rỏi mạnh mẽ đi ra từ tổng hành dinh.

Cậu kéo sụp vành mũ xuống rất thấp, gần như cả khuôn mặt bị che khuất nhưng vẫn không giấu nổi khóe miệng đang cong lên.

Lúc đi ngang qua sân tập, cậu dừng chân đứng nhìn một lúc, đang chuẩn bị đi thì từ đằng xa vọng đến một tiếng thét đầy giận dữ:

"Lăng Yến, cậu đứng ngay lại cho anh!

"Cậu quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông chạy như bay tới, liền bỏ mũ xuống. Cậu vốn rất trắng, lại trẻ tuổi, đứng trong ánh nắng đầu xuân, làn da lấp lánh phát sáng, đôi mắt trong veo, khóe mắt vẽ nên nét cười, vẫy vẫy tay với người đang chạy tới, gọi:"Diệc Ca!"

Tuân Diệc Ca vừa mới chạy việt dã 10km, cả người mồ hôi ròng ròng, hai tay chống trên đầu gối, vừa thở hổn hển vừa ngẩng đầu nhìn cậu chằm chằm: "Lăng Yến, cmn thật sự cậu muốn làm thông tín viên?"

Đuôi mắt Lăng Yến cong cong, tâm trạng phấn khích quăng rơi cả mũ, nói: "Em vừa mới đến phòng chỉ huy, đã hoàn tất thủ tục chuyển đổi binh sĩ, ngày mai sẽ đến hỗ trợ Tiểu đoàn trưởng."

"Cmn cậu…

"Tuân Diệc Ca đỡ đầu gối đứng dậy, đi về phía trước một bước, mồ hôi đọng trên chóp mũi suýt nữa thì rơi xuống mũi Lăng Yến. Hắn cao hơn Lăng Yến một chút, làn da lúa mạch khỏe mạnh, áo ba lỗ ướt đẫm dính chặt vào cơ thể, cơ bụng rắn chắc lồ lộ ẩn hiện. Hắn dùng ngón trỏ ấn mạnh trán Lăng Yến:"Chỗ này của cậu bị hỏng rồi hả? Chúng ta liên tiếp nhận danh hiệu quân nhân ưu tú của đại đội toàn doanh, đang yên đang lành cậu lại không muốn làm lính trinh sát, dở hơi muốn đi làm thông tín viên của Tiểu đoàn trưởng?

Lăng Yến, cậu nói xem, rốt cục thì đệch mợ cậu muốn gì? Cậu có biết đám Vương Hổ nói gì sau lưng cậu không?"

Lăng Yến lui về phía sau một bước, sờ sờ trán bị ấn đỏ, vẫn nhăn nhở như không cười cười:

"Em biết chứ, họ nói em muốn bợ đỡ nịnh nọt Tiểu đoàn trưởng, muốn trèo cành cao, sau này một bước lên mây. Thậm chí còn nói em cậy vào bản mặt thanh tú này, muốn tạo quan hệ với Tiểu đoàn trưởng, đòi lấy con gái của thủ trưởng làm vợ."

Tuân Diệc Ca lau lau mồ hôi trên mặt, "Thế rốt cục cậu nghĩ gì? Đừng nói với anh cậu thật sự muốn bợ đít Tiểu đoàn trưởng! Anh thật sự đếch hiểu nổi, năm ngoái anh em ta là tân binh ăn đắng uống khổ, cực không kể xiết, sống chết liều mình cố gắng mới được phân đến Đại đội Tinh Anh số 1*.

Xét riêng về lính trinh sát của đại đội, tối thiểu 2/3 đều là xuất thân từ bộ đội đặc chủng, thế mà cậu… Sao cậu lại có thể cạn nghĩ tới vậy, khăng khăng muốn làm thông tín viên của Tiểu đoàn trưởng? Cậu đẹp trai, chuẩn. Thông tín viên yêu cầu mặt mày chính trực, không sai.

Nhưng trong tiểu đoàn, người đẹp trai hơn cậu đâu phải không có, ai ở Đại đội 4 nhỉ, Trần Húc? Đúng, vốn đã bảo Trần Húc đi, tên đó so với cậu còn đẹp trai hơn nhiều. Đệch mợ thế mà cậu lại chen chân hóng vào góp vui làm gì?

Chúng ta là những quân nhân xuất sắc nhất, sao lại có thể làm mấy trò vớ vẩn bưng trà rót nước, nhìn sắc mặt người mà sống cơ chứ?

"*Đại đội Tinh Anh số 1, nguyên gốc là . Hiện mình vẫn chưa nghĩ ra tên nào hay hơn nên để vậy. Cảm ơn Can chan đã góp ý về cái tên =)))"Anh đừng coi thường thông tín viên, kiến thức của họ hơi bị nhiều đấy." Lăng Yến bị quở trách một trận tơi bời cũng không hề tức giận, còn cười hề hề dựng cho mình bậc thang đi xuống:

"Anh đừng nói gì nữa, trong tiểu đoàn của chúng ta, thực sự chẳng có ai thích hợp làm thông tín viên hơn em đâu. Trần Húc đẹp trai hơn em? Nhưng hắn có siêu như em không? Tất nhiên là không. Ngược lại, anh thì giỏi hơn em đấy, nhưng bản mặt này của anh…"

Lăng Yến vỗn vỗ lên khuôn mặt Tuân Diệc Ca, "Đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng hung hăng nguy hiểm quá."

Cậu vừa nói xong liền quay người chạy.

"Lăng Yến!" Tuân Diệc Ca quát: "Anh đang nói chuyện phải quấy với cậu, cmn cậu đứng lại ngay!"

Lăng Yến thở dài thườn thượt, "Em cũng nói hết nước hết cái với anh rồi, Diệc Ca, em biết anh lo lắng cho em, nhưng chức vụ thông tín viên này, em chắc chắn phải làm!"

Mặt Tuân Diệc Ca đen như đít nồi, nói:

"Vì sao? Cậu muốn tạo quan hệ đã có anh đây cho cậu tạo, chúng ta là anh em đồng chí, của anh chẳng lẽ không phải là của cậu sao? Gia đình anh…"

"Không phải vì chuyện này."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!