Chương 68: Viên mãn (Hoàn)

"Phong à! Sao con có thể trơ mắt nhìn nó vào tù như vậy!? Hu hu hu!"

Mẹ Ngô vừa nhìn thấy hắn liền túm lấy chất vấn, khóc lóc thảm thiết.

Anh trai của Ngô Tiêm Ninh cũng đỏ mắt xông tới: "Sao anh còn dám tới đây!?"

"Anh có xứng đáng với sự quý trọng của Tiêm Ninh dành cho anh không hả!??"

Ngược lại là Ngô Tiêm Ninh đang bị cảnh sát dắt đi, không nói lời nào, cả người như chết lặng đứng đó.

Ban đầu lúc bị tạm giam giữ cô nàng còn có khóc lóc la hét như bị điên. Nhưng vài ngày sau thì trở nên như vậy. Có thể là đã nghĩ thông, nhận ra sai lầm, cũng buông tha cho vùng vẫy chăng.

Ngô Phong mặc kệ hai mẹ con họ, không hề giải thích tí nào, chỉ lẳng lặng nhìn Ngô Tiêm Ninh, sau đó nói: "Lỗi của anh là đã không đúng lúc ngăn cản em. Cho nên, Tiêm Ninh, ở trong đó ngẫm lại, cũng buông xuôi đi tất cả. Sau khi ra tù anh sẽ chăm lo cho nửa đời sau của em."

"Ngô Phong! Anh đúng là không phải con người!"

Anh trai của Ngô Tiêm Ninh nghe xong tức giận đỏ rần cả mặt, muốn giơ tay đánh hắn.

Nhưng giữa chừng bị ba Ngô chặn lại.

"Ba, đừng cản con! Con đánh chết anh ta! Sao anh ta có thể đối xử với Tiêm Ninh như vậy!? Uổng công nó xem anh ta là anh trai!"

"Con trai, bình tĩnh lại ngay cho ba! Đây không phải là chỗ cho con làm loạn!"

Ba Ngô giọng điệu đanh thép mắng.

"Cậu nói xong rồi? Nói xong rồi thì đi đi!"

Sau đó ông quay sang nói với Ngô Phong.

Ngô Phong không biện bạch tiếng nào, chỉ nhìn Ngô Tiêm Ninh vẫn không nói gì ở kia rồi quay lưng đi.

Cho dù biết rõ là sai, nhưng đó cũng là con gái họ, làm sao họ có thể nhẹ nhàng chấp nhận như vậy. Ngô Phong hiểu, lại không cần họ phải hiểu cho hắn, cho nên hắn đi.

Ai biết đâu lúc hắn vừa quay lưng đi thì Ngô Tiêm Ninh vốn đang trầm mặc đứng đó lại bỗng nhiên vùng lên, hét về phía hắn: "Anh Phong! Anh thật sự bỏ mặt em sao!?"

"Anh đã nói em là em gái anh!"

Ngô Phong vốn còn có chút không đành lòng, hiện tại liền tiêu tan. Hắn bình tĩnh quay đầu lại, nhìn cô nhẹ giọng nói: "Em cứ an tâm ở đó, nửa đời còn lại anh sẽ lo cho em."

"Anh Phong! Em sai! Chẳng lẽ họ không sai ư!!? Anh cũng muốn em vào tù!??"

"Tiêm Ninh!"

Ngô Phong gầm lên. Sắc mặt trở nên lạnh lùng.

"Nếu em vẫn chưa nghĩ thông thì tiếp tục nghĩ đi."

Vốn định nói gì, nhưng cuối cùng hắn vẫn không nói, cả người như mất hết sức lực buông xuống một câu đó rồi quay lưng rời đi, không chút chần chừ nào nữa.

Ở phía sau hắn nghe thấy tiếng khóc la của Ngô Tiêm Ninh, tiếng nức nở của mẹ Ngô cùng tiếng mắng chửi của anh trai cô, nhưng đầu chưa từng quay lại.

Hắn cảm thấy mình đã làm hết tất cả những gì nên làm, hắn không thẹn với lòng.

Một bên khác, người nhà họ Mạch sau khi giao vụ này cho luật sư xong thì chưa từng bận tâm tới. Họ cảm thấy dùng thời gian cho hung thủ là quá lãng phí càng không đáng, họ cũng chẳng có gì để nói với nhau hết.

Chuyện này mãi về sau Trình Lục Lục mới biết, nhưng lúc đó cô đã không còn cảm xúc gì với Ngô Tiêm Ninh nữa. Từ đầu chí cuối họ chỉ là bèo nước, vốn không nên là đặt chung một nơi, sau này cũng sẽ không ở lâu tại đó. Cô đổi chỗ mới, nước cũng chảy mãi không ngừng.

Hôm nay là ngày Mạch Tiểu Triện đi học.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!