Chương 38: Đứa trẻ là của anh ấy

Trong thời gian này, cô phiên dịch tài liệu cho công ty của Tông Triển Bạch, biết anh mới khai triển dự án ở nước A, hơn nữa dự án này còn triển khai ở thành phố Nghi Lan. Mà tám năm cô ở nước ngoài này lại sinh sống ở thành phố Nghi Lan.

Những điều này không phải là quan trọng nhất.

Quan trọng chính là vào đêm cô bán mình đổi lấy tiền giải phẫu cho em trai và mẹ, vì là lần đầu tiên quá đau đớn nên cô đã cắn người đàn ông kia một cái. Theo yêu cầu của người phụ nữ đã giới thiệu việc này cho cô, trong phòng không thể bật đèn. Cho nên từ khi cô vào phòng, trong phòng đều tối đen.

Cô không nhìn thấy dáng vẻ của đối phương, nhưng căn cứ vào tình hình lúc đó, vị trí cô cắn người đàn ông kia chính là vai bên phải.

Chỉ là trùng hợp thôi sao?

Cô không khỏi lùi lại một bước.

Nếu là trùng hợp, làm sao có thể trùng hợp như vậy được?

Hơn nữa qua tài liệu phiên dịch, cô biết được một việc, chính là Tông Triển Bạch đã qua nước A vào hai tháng trước.

Nếu là thật, vậy…

Tay của cô không khỏi đặt lên bụng dưới.

Con mình là của anh?

Sau khi có ý nghĩ này, Lâm Tử Lạp cũng sợ hãi.

Tông Triển Bạch cảm giác được rõ ràng có người đang nhìn mình chằm chằm. Người phụ nữ này đang làm gì vậy?

Anh giả vờ vừa tỉnh ngủ, chậm rãi mở mắt ra. Anh cho rằng Lâm Tử Lạp đang nhìn trộm mình trong lúc mình ngủ, nhưng anh lại bắt gặp một đôi mắt đẫm lệ.

Ngực anh ghẹn lại. Cô đang khóc.

Tông Triển Bạch tỉnh dậy quá đột ngột, Lâm Tử Lạp vội lùi lại phía sau để tránh rồi cuống quít quay người, chạy nhanh ra khỏi phòng.

Động tác của cô quá nhanh đã động tới vết thương trên đầu gối, cô cố nhịn đau, chạy một hơi vào phòng và khóa trái cửa phòng, cô dựa vào cánh cửa mà vẫn còn chưa hoàn hồn.

Qua một lúc lâu, cô mới bình tĩnh lại.

Cho dù các loại hiện tượng đều cho thấy đêm đó có thể chính là Tông Triển Bạch, nhưng cũng có khả năng chỉ là trùng hợp.

Chắc chắn là vậy, nhất định là trùng hợp thôi.

Không, không chừng là thật.

Cô dần bình tĩnh lại và đi phòng tắm để tắm rửa thay quần áo, băng bó lại vết thương trên đầu gối.

Trên tầng, Tông Triển Bạch hoảng hốt mất mấy giây. Vẻ mặt của người phụ nữ kia vừa rồi là đang… khóc à?

Cô khóc cái gì? Chạy cái gì chứ?

Anh ngồi dậy day mi tâm. Cho dù tối hôm qua bị trúng kế, nhưng anh không làm gì cô cả. Sao cô lại có vẻ mặt như vậy?

Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, ánh mắt anh tối lại, cầm điện thoại ở lên bàn lên, gọi cho Quang Kình: "Tôi không muốn nhìn thấy Lâm thị nữa!"

"Tôi đã rõ." Quang Kình đại khái có thể đoán được một chút về chuyện xảy ra tối hôm qua ở nhà họ Lâm. Tông Triển Bạch đưa ra mệnh lệnh này không phải là ngẫu nhiên, mà là tất nhiên.

Anh ấy cúp máy và ném điện thoại sang bên cạnh, vén chăn xuống giường. Lúc này anh ấy mới phát hiện trên người mình chỉ còn có một cái quần lót.

Tối hôm qua... Anh nhắm mắt lại.

Trong lúc mơ hồ hình như là Lâm Tử Lạp cởi cho anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!