Chương 35: Cơ hội hiếm có

Ngón tay Tông Triển Bạch đặt trên tay lái thoáng động, liếc nhìn cô ấy nói: "Tạm được."

Lâm Tử Lạp thả lỏng cơ thể, không nói nữa.

Hai người đều không mở miệng tiếp lời.

Bên trong xe hoàn toàn yên tĩnh.

Ánh mắt Lâm Tử Lạp lơ đãng nhìn xuống bàn tay anh ấy đang cầm tay lái. Ngón tay của anh ấy thon dài lộ rõ từng khớp xương, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, người tao nhã lại tinh tế, rất dễ nhìn.

Người giống như anh ấy, người ta chỉ liếc qua là có thể nhớ kỹ.

"Đẹp không?" Mắt anh ấy vẫn nhìn thẳng.

Lúc này Lâm Tử Lạp mới kinh ngạc phát hiện ra vừa rồi mình nhìn tới ngây người. Cô ấy vội vàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giả vờ như không nghe thấy.

Tông Triển Bạch quay đầu nhìn cô ấy, khóe miệng cong lên cười khẽ: "Có phải mặt tôi còn đẹp hơn tay hay không?"

Lâm Tử Lạp tiếp tục giả vờ không nghe thấy, dứt khoát nhắm mắt lại giả vờ ngủ luôn.

Trong lòng cô ấy lại không nhịn được mắng, cao quý lạnh lùng, nghiêm khắc đã nói đâu rồi?

Sao lúc này lại giống như một kẻ cuồng tự luyến thế?

Đại khái qua hơn hai mươi phút, chiếc xe dừng lại ở trước biệt thự nhà họ Lâm trước.

Lâm Viên Trung đã về từ sớm. Thẩm Thanh Anh chuẩn bị cơm tối phong phú, có đẳng cấp. Lâm Viên Trung rất hài lòng, cảm giác không thoải mái trước đó cũng giảm bớt.

"Cô chủ đã về." Người giúp việc bước vào thông báo.

Lâm Viên Trung liếc nhìn Thẩm Thanh Anh và Lâm Hàn Uyển, cảnh cáo: "Chuyện lần này rất quan trọng với tôi, đừng làm hỏng đấy!"

Thẩm Thanh Anh cố nén phẫn nộ trong lòng, cười khanh khách chỉnh lại bộ vest cho ông ấy: "Ông yên tâm, tôi chắc chắn bị đánh cũng không đánh trả, bị mắng không nói lại, dù thế nào cũng phải làm cho con bé nguôi giận, làm cho con bé giúp công ty của ông vượt qua cửa ải khó khăn. Tôi không giúp được ông chuyện trong công ty, nhưng chút chuyện này, tôi vẫn có thể làm được."

Lâm Viên Trung cảm thấy không uổng công mình thương bà ta: "Chờ chuyện trong công ty giải quyết xong, tôi sẽ bù đắp lại cho bà."

Lâm Viên Trung nói xong đi ra tận cửa lớn, tự mình tiếp đón.

Lâm Tử Lạp đứng ở bên cạnh Tông Triển Bạch, trong tay cầm hợp đồng của mảnh đất ở vịnh Tiên Thủy kia.

Tông Triển Bạch liếc nhìn cô và giơ cánh tay lên: "Khoác tay tôi."

Lâm Tử Lạp giơ tay lên khoác tay anh, đi theo bước chân anh vào trong nhà.

"Tôi vẫn luôn chờ đấy, mau vào đi." Lâm Viên Trung đi ra đón, giang tay ra hiệu mời vào.

Lúc này ông ấy không hề tỏ ra cao giá mà giống như một tiểu nhân a dua nịnh nọt.

Tông Triển Bạch vẫn không thiện cảm với Lâm Viên Trung, khóe miệng anh mím lại, lộ vẻ lạnh lùng, chỉ khẽ gật đầu.

Gương mặt Lâm Viên Trung thoáng cứng đờ. Ban đầu ông vốn cho rằng mình là ba của Lâm Tử Lạp, ba vợ của anh thì dù sao cũng có chút mặt mũi, ai ngờ được Tông Triển Bạch hoàn toàn không nể mặt ông ấy.

Trên mặt ông hơi tức giận!

Lâm Tử Lạp mỉm cười: "Tính anh ấy như vậy đấy."

Lúc này sắc mặt Lâm Viên Trung mới tốt hơn: "Nhanh vào đi."

Hôm nay Thẩm Thanh Anh đóng vai vợ hiền mẹ tốt, đang vội vàng bày thức ăn, thấy bọn họ bước vào, bà ta trái lương tâm mỉm cười: "Các con về rồi à? Nhanh ngồi đi. Lạp Lạp con không biết đấy, ba con nói con sắp về, đã sớm bảo dì chuẩn bị cơm nước, nói nhất định phải phong phú, cũng không biết có hợp với khẩu vị của các con không."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!