Chương 28: Đừng tốt với em như vậy

Tay Hà Khiếu Thiên hơi ngừng lại một chút, tiền cũng không thể khiến anh cảm thấy vui vẻ.

Lâm Tử Lạp há to miệng vài lần muốn nói lại thôi nhưng cuối cùng cũng vẫn không hỏi, Ninh Ninh mà mẹ cô nhắc tới là bạn gái của bạn anh sao?

Nhưng hình như Hà Khiếu Thiên không thích người khác nhắc đến đề tài này lắm.

Cho nên cô mới không hỏi.

Hà Khiếu Thiên ngẩng đầu lên phát hiện trên mặt cô có in dấu năm ngón tay, mi tâm nhíu lại, đau lòng hỏi: "Lần này lại là ai?"

Lâm Tử Lạp không biết, nhưng cô suy đoán là Tần Lộ Khiết.

Bởi vì có vẻ như bản thân mình là một sự uy hiếp lớn nhất đối với cô ta và cô ta cũng rất sợ mình tới gần Tông Triển Bạch.

"Em không có chứng cứ." Suy đoán không có căn cứ thì không phải là đáp án cuối cùng.

Hà Khiếu Thiên đưa tay sờ lên mặt cô, Lâm Tử Lạp theo bản năng rụt về sau một chút khiến tay của anh rơi vào trong khoảng không, trong lòng anh có mấy phần thất lạc nhưng trên mặt lại giả vờ như tức giận: "Sao vậy, anh trai sờ một chút cũng không được à?"

Thật ra Lâm Tử Lạp không phải cố ý tránh anh mà chỉ là bản năng hơi mâu thuẫn đối với sự đụng chạm của người khác phái mà thôi.

Hà Khiếu Thiên thuận tay kéo tóc của cô: "Lạp Lạp thẹn thùng rồi." Sau đó sắc mặt anh lại trầm xuống: "Đầu gối em bị thương…"

Tuy không bị thương tới xương cốt nhưng vết thương ngoài da thịt cũng không nhẹ.

"Em chịu đựng một chút." Vừa rồi anh mới chỉ rửa qua vết thương thôi, bây giờ bôi thuốc và băng bó có thể sẽ rất đau.

Lâm Tử Lạp khẽ gật đầu, lúc Hà Khiếu Thiên rửa vết thương cho cô đã rất đau rồi chỉ là cô ấy cắn răng chịu đựng thôi.

Bởi vì từ lâu cô đã biết có một vài đau đớn không ai có thể chịu đựng thay mình được.

Không ai thương!

Nên cô chỉ có thể tự bắt mình kiên cường!

"Ừm." Cô nhếch môi.

Hà Khiếu Thiên nhìn cô hai giây, cố ý chọc cho cô cười: "Nếu như em không nhịn được thì anh cho em mượn tay của anh để cắn đấy."

Lâm Tử Lạp phối hợp cười cười nhưng trong lòng lại vô cùng nặng nề, lần này Tần Lộ Khiết không thành công vậy có thể đang kìm nén chuẩn bị cho lần sau không?

Bỗng nhiên, cô phát hiện mình không có cái gì hết.

Làm sao để chống lại chứ?

Hà Khiếu Thiên cúi đầu bôi thuốc cho cô nên không để ý được tới biểu cảm trên mặt cô, anh sợ cô đau nhức nên cố ý nói chuyện cùng cô: "Thuốc này sẽ không làm ảnh hưởng tới đứa bé trong bụng của em nên em không cần lo lắng đâu."

Lâm Tử Lạp gật đầu.

Hà Khiếu Thiên suy nghĩ rất chu đáo.

Tay cô xoa lên bụng dưới, chỉ sợ đây mới là chuyện cô cảm thấy vui mừng nhất.

Đứa bé không việc gì.

Cô không có hiện tượng đau bụng cũng không cảm thấy khó chịu.

Con của cô rất dũng cảm, là một bảo bối kiên cường.

"Đêm nay ở lại đây nghỉ ngơi đi." Hà Khiếu Thiên băng bó kỹ vết thương cho cô sau đó ngẩng đầu lên mới phát hiện trán cô ra rất nhiều mồ hôi: "Cần anh giúp gì thì cứ nói, anh là…anh trai của em mà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!