Chương 48: (Vô Đề)

Từ sau chuyến đi đến Seoul, Trịnh Vãn cũng bắt đầu chuyên tâm vào công việc trở lại. Thông thường thì vào thứ Bảy và chủ nhật, cô sẽ rất bận rộn nên không thể đi hẹn hò được, còn Nghiêm Quân Thành thì cũng bận "trăm công nghìn việc", khó khăn lắm mới dành ra được mấy ngày hiếm hoi để bay đến Seoul, giờ phải bù đắp lại những cuộc họp và mấy cuộc xã giao.

Vào tối thứ bảy, sau giờ học, Trịnh Tư Vận đã bảo tài xế đưa cô ấy đến thẩm mỹ viện.

Mấy đồng nghiệp của Trịnh Vãn rất thích Trịnh Tư Vận, họ mang đến cho cô ấy nhiều món ăn vặt khác nhau. Khi dành ra được chút thời gian hiếm hoi, Trịnh Vãn định dẫn con gái đến một nhà hàng khá ngon ở gần đó để ăn, nhưng con gái cô lại không muốn, cứ một mực đòi đi đến khu ẩm thực trong trung tâm thương mại ở tàu điện ngầm.

Vậy nên hai mẹ con họ đã bước vào tàu điện ngầm, họ nghe thấy thanh âm của đoàn tàu chạy ngang qua.

Vị trí này khá tiện, đi thẳng thì có thể ra ga tàu điện ngầm, rẽ trái là sẽ đến khu phố ẩm thực dưới lòng đất. Hai mẹ con đứng trước quầy hàng, cầm trên tay chiếc vé chờ gà rán, trong lúc xếp hàng, Trịnh Vãn nhìn thấy vẻ vui mừng khó lòng khống chế của Tư Vận, bèn trêu ghẹo con gái: "Con có chuyện gì vui à?"

Khóe môi của Trịnh Tư Vận nhếch lên, đôi mắt của cô ấy sáng lấp la lấp lánh.

Cô ấy nhịn xuống rồi lại lắc lắc đầu, đáp: "Bây giờ con vẫn chưa thể nói cho mẹ biết được."

Trong sáu, bảy năm Trần Mục qua đời, hai mẹ con họ nương tựa vào nhau, Trịnh Vãn cũng cố gắng hết sức để mang đến cho con gái một môi trường ấm áp và an toàn.

Dù là mẹ nhưng cô cũng coi mình là bạn bè, là bạn bè thân thiết của con gái mình.

Thấy con gái cứ úp úp mở mở mà chẳng chịu nói cho mình nghe, cô cũng không ép uổng gì con, chỉ đặt tay lên vai con gái và cười nói: "Vậy mẹ chờ con báo tin mừng cho mẹ nghe nhé."

Trịnh Tư Vận vô cùng tự hào nhưng lại gật đầu thật dè dặt.

Trên con đường làm giàu, bao giờ cơ hội cũng nhiều hơn hẳn những gian khó. Làm việc chăm chỉ thì sẽ được đền đáp, trong mấy ngày qua, cô ấy đã quyết định mua tiền điện tử bằng số tiền ít ỏi mà mình dành dụm được, nếu cứ đi theo đường hướng của kiếp trước, thì, dù không thể chạm tay tới mức "tự do tài chính", nhưng đó vẫn là một khoản tiền. Cô ấy đã tính toán rồi, số tiền này vẫn đủ cho mẹ dưỡng già.

Đáng tiếc thay, tiền tiết kiệm của cô ấy không nhiều đến vậy, nếu không thì việc "phát tài sau một đêm" cũng chẳng phải là mộng tưởng.

Lúc nào cô ấy cũng phải kiềm chế suy nghĩ của mình, rằng: Trùng sinh là để nối dài cuộc đời của mẹ, là con người thì đừng nên tham lam quá mức, nếu cái gì cũng mong cũng muốn, thì sẽ có ngày rơi vào cảnh trắng tay.

Hai mẹ con đi dạo xung quanh khu phố ẩm thực, ăn vặt linh tinh vài thứ rồi mới bắt tàu điện ngầm về nhà.

Trước khi Nghiêm Quân Thành xuất hiện, họ đã sống một cuộc sống bình thường nhưng yên ả như thế.

Trịnh Tư Vận thân mật ôm cánh tay của Trịnh Vãn, cô ấy vui vẻ kể cho mẹ nghe những gì đã xảy ra ở trường hôm nay: "Ngô Văn Quân đã cãi nhau với Tiếu Ngọc đó mẹ. Cả hai người họ đều rất buồn bã và đã khóc rất lâu. Hai bạn ấy đều gửi tin nhắn cho con. Không còn cách nào khác nên con đành gọi hai bạn ấy ra ngoài, phải nói chuyện một lúc lâu thì hai người đó mới chịu làm hòa."

Từng chút, từng chút một, cô ấy bắt đầu "nhập vai" học sinh cấp hai.

Cô ấy cố gắng kết bạn với các bạn học khác, bấy giờ cô ấy mới nhận ra rằng, trước đây mình quá kiêu ngạo, tại sao cô ấy lại cho rằng tình bạn giữa những người cùng lứa tuổi?

Trịnh Vãn rất vui vẻ, dường như hai mẹ con đã quay trở về nhiều năm trước… Thỉnh thoảng cô sẽ đến trường mẫu giáo để đón con gái về nhà, Tư Vận thì sẽ ríu ra ríu rít kể cho cô nghe những điều thú vị đã diễn ra ở trường mẫu giáo.

"Nghiêm Dục cũng rất là hài hước. Cậu ấy đọc truyện kinh dị trong lớp, cô giáo Triệu đứng ngoài cửa lớp nhìn thấy nên cô ấy lặng lẽ đi vào bằng cửa sau của lớp, sau đó cô đứng ngay bên cạnh và tóm được cậu ấy." Trịnh Tư Vận không thể nhịn được cười khi nhớ lại cảnh tượng đó: "Cậu ấy sợ quá nên đã hét rất to và nhảy dựng lên như một cái lò xo vậy ạ! Làm cô Triệu cũng giật mình theo cậu ấy luôn!"

Nhớ đến lúc Nghiêm Dục năn nỉ, cô ấy vội nói: "Mẹ, mẹ không được nói chuyện này cho chú biết đâu nhé, con đã đồng ý với cậu ấy rồi."

Trịnh Vãn cũng cảm thấy buồn cười bởi cảnh tượng mà con gái mình mô tả, cô đáp: "Mẹ biết rồi. Nhưng mà điểm số của Nghiêm Dục thế nào?"

"Thật ra cậu ấy rất thông minh, chỉ là vì cậu ấy không muốn học thôi." Trịnh Tư Vận suy nghĩ một chút rồi lại nói tiếp: "Nhưng chắc chắn lên cấp ba rồi thì cậu ấy sẽ không như thế nữa."

Hai người nói cười vui vẻ, vừa bước đến sảnh chung của khu dân cư thì nhìn thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc.

Hai mẹ con đều sửng sốt… hóa ra là Giản Tịnh Hoa – người mà họ không gặp bao lâu nay.

Trọng Giản Tịnh Hoa già hơn trước nhiều, khi nhìn thấy Trịnh Vãn và Trịnh Tư Vận, cô ấy phấn khởi hẳn lên, bèn vẫy vẫy tay chào họ.

Mười phút sau.

Trịnh Vãn dẫn Giản Tịnh Hoa lên lầu và mời cô ấy vào nhà.

Trịnh Tư Vận cũng vào bếp pha cho Giản Tịnh Hoa một tách trà nóng, dì Giản không phải là kiểu người không hiểu lý lẽ, cô ấy cũng hiểu rằng, dì Giản đã nuôi dạy Quý Phương Lễ hơn mười năm qua và đã coi cậu ta như đứa con ruột thịt của mình, mẹ cô ấy cũng rất thích Quý Phương Lễ. Nhưng, một khi xảy ra chuyện gì đó, chẳng hạn như Quý Phương Lễ bắt nạt cô ấy và chuyện này bị mẹ cô ấy phát hiện ra, thì chắc chắn là mẹ cô ấy sẽ đứng về phía cô ấy mà chẳng ngần ngại gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!