Chương 42: (Vô Đề)

Thứ hai là ngày có ít khách hàng nhất của thẩm mỹ viện.

Trịnh Vãn tan làm đúng giờ, cô vừa về tới nhà, còn chưa kịp uống một ngụm nước, thì tiếng chuông cuộc gọi video của WeChat đã vang lên. Cô bèn đặt ly xuống, bước nhanh tới chỗ ghế sô pha và lấy điện thoại di động cất trong túi áo khoác ra, quả nhiên là cuộc gọi video đến từ Nghiêm Quân Thành.

Phải mất vài giây để chất lượng hình ảnh ổn định và rõ ràng.

Trên màn hình, dường như anh đang ngồi trên một chiếc ghế sô pha sẫm màu, anh không mặc âu phục như khi đi làm mà chỉ mặc một bộ quần áo thường ngày màu xám đậm.

Cô ngước lên nhìn giờ, vẫn chưa đến bảy giờ mà.

"Anh đã hoàn thành hết công việc chưa?"

Cô không biết gì nhiều về lịch trình trong chuyến công tác này của anh.

Trong suy nghĩ của cô, nếu anh đang đi công tác, thì hẳn là anh rất bận rộn, nhưng anh bây giờ trông như đã tan làm từ sớm rồi.

Màn hình rung rung mất vài giây.

Thì ra là vì anh chĩa điện thoại vào máy tính trên bàn trà.

Giọng nói trầm ấm của anh truyền đến: "Chưa làm xong việc, anh chỉ muốn được về sớm thôi."

"Vậy à." Trịnh Vãn nói: "Vậy anh nhanh đi làm việc đi, đừng chậm trễ tiến độ công việc."

"Ngày đó em đã hứa với anh rồi mà."

Trịnh Vãn bó tay.

Anh còn có gan nhắc tới ngày đó nữa à? Nhưng đã hứa rồi thì tất nhiên là cô phải thực hiện nó. Trò chuyện với anh được một lúc thì cô đứng dậy đi vào bếp, chắc là vì anh có thói quen nhìn người ta nấu ăn nên anh nhất quyết không cho cô cúp máy, cô chỉ đành đặt điện thoại sang một bên để anh có thể nhìn thấy cô.

Có dây buộc tóc màu đen được đeo ở cổ tay cô.

Sau khi đeo tạp dề vào, cô đưa tay vuốt mái tóc dài của mình và buộc nó thành kiểu đuôi ngựa thấp.

Đèn nhà cũ kỹ mang màu sắc ấm áp, tạo nên một quầng sáng nho nhỏ bao phủ lấy cả người cô, như thể là có một lớp ánh sáng dịu nhẹ đang bao phủ lên người cô vậy.

Cô lặng lẽ chuẩn bị các món ăn.

Cầm con dao dùng trong nhà bếp trên tay, cô thái thịt ba chỉ trên thớt.

"Em định nấu món gì thế?"

Nghiêm Quân Thành đã nhìn chằm chằm vào cô từ nãy đến giờ, rồi bỗng dưng bây giờ anh hỏi thế.

Trịnh Vãn ngước mắt lên, cô nhìn vào chiếc điện thoại di động được đặt trước mặt và mỉm cười, đáp: "Bibimbap thịt ba chỉ kim chi. Cách làm đơn giản lắm, chỉ cần chiên thịt ba chỉ lên cho đến khi dầu chảy ra, sau đó thì bỏ kim chi vào xào chung với nhau."

Nghiêm Quân Thành nói: "Anh chưa bao giờ ăn món nào như thế."

"Chưa ăn à?"

Trịnh Vãn bối rối hết vài giây rồi mới hiểu ra. Nghiêm Quân Thành không kén chọn thức ăn, nhưng anh vẫn thích những món ăn tiêu chuẩn được nấu ở nhà, loại bibimbap này sẽ được anh ấy xếp vào loại "kỳ dị". Trong kỳ nghỉ đông và nghỉ hè hồi còn học cấp ba, họ thường hay đi ra ngoài hẹn hò, rõ ràng chính tay anh chọn nhà hàng món Âu, nhưng cũng chính anh là người "ăn không đã" trong mỗi lần ấy.

"Lần sau anh sẽ thử." Anh nói.

Và tất nhiên là không phải "thử" bibimbap ở nhà hàng bên ngoài, mà là "thử" khả năng nấu nướng của cô.

Bibimbap kim chi thịt ba chỉ có cách chế biến rất đơn giản, Trịnh Vãn làm một nồi, sau đó dành ra một đĩa khác cho Trịnh Tư Vận đi học về sẽ ăn.

Trịnh Vãn chuẩn bị dọn đồ ăn ra, nhưng không rảnh tay để nhấc điện thoại lên, vậy nên cô đã bỏ điện thoại vào túi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!