Chương 40: (Vô Đề)

Sáng sớm.

Sau khi tiễn Trịnh Tư Vận đến trường, Trịnh Vãn bắt đầu thu dọn hành lý.

Họ đã ở khách sạn này bốn, năm ngày rồi, cũng đã đến lúc phải chuyển về rồi, dù nơi này có sang trọng đến đâu thì cũng không thể thoải mái bằng nhà mình được.

Mọi người nói rằng, rất khó để đi từ xa hoa về lại tiết kiệm, nhưng có vẻ câu này không hề đúng với Trịnh Vãn, cô từng sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ, chẳng cần lo nghĩ về cơm ăn áo mặc, khi đó cô không cần phải đắn đo về giá cả hay lo lắng gì mỗi khi mua sắm, dù nó có cần thiết hay không, chỉ cần cô thích nó là được.

Rồi một ngày, cuộc sống chợt đổi thay, ấy vậy mà cô vẫn có thể thích ứng với cuộc sống hiện giờ.

Ngay cả sau khi đã quay trở về với Nghiêm Quân Thành, thì cô cũng không thấy có gì thay đổi.

Trịnh Vãn mỉm cười, có thể đây là một sự bình tĩnh và hiểu biết về cuộc sống chỉ có ở những người không còn nhiều thời gian, nhỉ?

Ngay lúc đó, chuông cửa chợt vang lên.

Cô còn tưởng là nhân viên phục vụ của khách sạn mang bữa sáng lên nên vội chạy ra mở cửa.

Khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn đứng sừng sững ở cửa, cô ngạc nhiên hỏi rằng: "Hôm nay anh không cần phải đi làm à?"

Nghiêm Quân Thành bước vào rồi tiện tay đóng cửa lại luôn.

"Hôm nay anh không có việc gì bận rộn."

Trịnh Vãn có thể thấy rằng, Nghiêm Quân Thành vẫn ngông nghênh như trước kia vậy.

Nhưng thời gian đã thay đổi, anh không còn là một học sinh như thuở ban đầu nữa, giờ đây anh là ông chủ ở tít tận trên cao, vậy nên anh muốn làm gì thì làm, ấy là lẽ thường tình mà.

Hành lý của hai mẹ con không quá nhiều, cô đã thu dọn xong trước khi anh đến.

"Dọn xong rồi à?" Anh hỏi.

"Vâng. Không nhiều lắm."

Anh nhìn thử rồi sau đó đóng khoá kéo của vali lại và dễ dàng nhấc nó lên đặt sang một bên.

Gel trị sẹo ngày hôm qua được đặt trên chiếc bàn thấp bên cạnh, Trịnh Vãn đóng nó lại và cất vào trong túi xách, thấy anh im lặng nhìn mình, cô bước đến nắm lấy tay anh.

"Em nghĩ đó là một việc rất thừa thãi, em cũng tự biết là gel trị sẹo không có tác dụng gì nhiều, chỉ là vì trong lòng còn ôm chút hy vọng nên em mới muốn thử một chút xem sao."

Nghiêm Quân Thành nói: "Nếu em ngại thì anh có thể tìm cách xóa nó đi."

"Là anh có vết sẹo chứ có phải là em đâu."

Cô rất buồn cười bởi lời anh nói, nhìn anh chăm chú rồi lên tiếng an ủi anh rằng: "Trước đây em nghe người ta nói là, đàn ông có sẹo trông được lắm, dù gì thì cũng không sao hết mà nhỉ, chỉ có mỗi mình em mới thấy nó thôi. Em không ngại, cũng không sợ gì đâu."

Có rất nhiều hiểu lầm, rất nhiều nút thắt.

Có thể giải quyết thông qua những cuộc cãi vã gay gắt giải quyết bằng những hành vi bạo lực mạnh mẽ.

Nhưng nếu hai người chịu nói chuyện với nhau, chịu mở lòng đón nhận đối phương, họ sẽ gạt đi được những sự u ám đang tồn đọng trong mối quan hệ ấy.

Nhưng với họ thì lại khác, quá khứ của họ cũng chẳng hề giống nhau.

Với một người thông minh và lý trí như anh, hẳn là anh cũng hiểu rằng, khi cô nói rằng cô muốn chia tay, thì đó không phải là một quyết định bị tác động bởi bất kỳ nhân tố nào ở bên ngoài, mà là vì trái tim cô đã thay đổi, tình yêu trong cô đã phai nhạt.

Còn cách nào để cứu vãn nữa đâu?

Tình cảm đã đi, nào có ai cản ngăn được?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!