Chương 36: (Vô Đề)

Trong cuộc đời của Nghiêm Dục, không có người phụ nữ nào dịu dàng như Trịnh Vãn.

Lúc nào mẹ cũng nổi nóng với cậu, thỉnh thoảng mẹ vẫn dịu dàng với cậu, nhưng rất nhanh sau đó, mẹ sẽ lại cáu gắt với cậu.

Bà nội yêu thương cậu bằng mọi cách mà bà có thể, chỉ cần đó là thứ mà cậu thích và cậu muốn, bà sẽ tìm cách để cho cậu thứ đó.

Vì vậy, cậu không quen cho lắm.

Chưa kể, bên cạnh thím là người chú mà cậu sợ nhất trần đời này.

Sau khi ăn sủi cảo và nhận bao lì xì, Nghiêm Dục nhanh chóng chuồn đi mất. Sau mười lăm năm, đây là lần đầu tiên cậu tích cực đến trường như thế này.

Sau khi Nghiêm Dục rời đi, Nghiêm Quân Thành và Trịnh Vãn không lãng phí thêm thời gian nữa, họ cùng đưa Trịnh Tư Vận đến bệnh viện.

Thật ra, trong mấy năm qua, Trịnh Vãn đã có thể tự làm rất nhiều việc, không những thế, cô còn làm rất tốt. Nhưng Nghiêm Quân Thành vẫn coi cô như là người cần được chăm sóc, sau khi đến bệnh viện, anh để cho Trịnh Vãn ngồi bên cạnh Trịnh Tư Vận, còn mình thì đi xếp hàng đăng ký…

Thực tế là anh không quen với mấy chuyện này cho lắm.

Mấy năm rồi, rất hiếm khi nào anh bị ốm. Dù có ốm đau thì cũng đã có bác sĩ gia đình chăm sóc hết sức tận tâm, nếu cần phải nhập viện thì đã có người sắp xếp hết mọi chuyện lặt vặt. Thời gian của anh quá sức quý giá, quý giá đến nỗi không thể lãng phí một phút một giây nào cho những công việc nhỏ nhặt.

Trịnh Vãn lo rằng con gái mình bị mệt mỏi quá độ.

Cô đưa tay ôm con mình vào lòng, dỗ dành con như khi còn nhỏ, thi thoảng lại chạm vào tay và mặt con.

"Còn đau không con?"

Trịnh Tư Vận yên tâm tựa vào trong lòng mẹ, ngửi thấy hơi thở của mẹ, cô ấy lắc lắc đầu, lòng hoài niệm mà nói: "Không còn đau nữa đâu mẹ."

"Hy vọng là không bị gãy xương."

"Không đâu, con tự cảm nhận được mà mẹ."

Trịnh Tư Vận để ý đến Nghiêm Quân Thành đang đứng trong hàng cách đó không xa, dáng dấp của chú Nghiêm rất nổi bật.

Chú Nghiêm thực sự rất cao, nhìn thoáng qua thôi là có thể thấy được, chú ấy đã ở độ tuổi đó rồi mà trên người không hề có một chút uể oải nào, chú ấy cứ như tùng như bách vậy.

"Mẹ, có phải là chú Nghiêm khiến mẹ thấy rất yên tâm không ạ?" Trịnh Tư Vận khẽ hỏi: "Hồi trước, mỗi khi con bị bệnh, mẹ sẽ đưa con đến bệnh viện rồi lại bận tới bận lui."

Trịnh Vãn ngước mắt lên nhìn Nghiêm Quân Thành sau khi nghe thấy những lời đó.

Dường như anh cũng cảm nhận được ánh mắt của cô, bèn quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt đến từ cô, rõ ràng là anh không hề cười, nhưng chỉ trong nháy mắt ấy, vẻ mặt anh đã trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, như thể là anh đang an ủi cô rằng: Không sao đâu, hết thảy mọi chuyện đều có anh lo rồi.

Trịnh Vãn cũng nhẹ nhàng cười với anh, rồi cô thì thầm với con gái mình rằng: "Yên tâm thì yên tâm đó, nhưng mà, Tư Vận à, thật ra mẹ như thế này thì… không tốt cho lắm."

Sau khi Trần Mục qua đời, cô cũng cô đơn không một nơi nương tựa, cô cũng bàng hoàng, thi thoảng cũng muốn hít thở một hơi thật thoải mái, nhưng khi cúi đầu xuống và nhìn thấy đứa con gái bé nhỏ ngây thơ của mình, cô lại nghĩ, không được như thế.

Cô không muốn làm gương xấu cho con gái mình.

Cô không muốn dẫn theo con gái để đi dựa dẫm vào bất kỳ người nào khác ngoài ba mẹ và chồng.

Cô không hề ngu ngốc, trên thế giới này, ngoại trừ ba mẹ ra, thì ngay cả Trần Mục cũng sẽ có những mong muốn nhất định ở cô.

Đã nhận được những gì thì ắt là phải trả giá nhiều hơn thế.

Nào có thứ gì chẳng đòi hỏi ta phải hồi đáp hay trả giá đâu?

Những người thực sự yêu cô cũng muốn cô trao đi tình yêu, chẳng hạn như Trần Mục, và chẳng hạn như Nghiêm Quân Thành, không phải là họ không có mong muốn gì, mà họ chỉ muốn tình yêu của cô mà thôi.

Trịnh Tư Vận sững sờ mất một giây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!