Chương 33: (Vô Đề)

Theo quan điểm của Trịnh Tư Vận, mùa đông ở Đông Thành không chỉ lạnh mà còn rất hanh khô, mỗi sáng thức dậy, cô đều thấy mình giống như là một con cá trong sa mạc.

Tiết học nào cô cũng uống hết một bình nước.

Tiếng chuông báo hết tiết học đầu tiên vang lên, cô cầm theo chiếc bình giữ nhiệt rỗng để đi lấy thêm nước. Mỗi tầng của tòa nhà giảng dạy đều có khu vực cung cấp nước nóng, có khá nhiều học sinh xếp hàng, Trịnh Tư Vận vừa nhẩm từ vựng tiếng Anh vừa xếp hàng.

Mười phút giải lao rất quý giá đối với học sinh.

Không chỉ phải đi vệ sinh cùng nhau mà còn phải xếp hàng để lấy nước nóng nữa.

Nhưng cậu bạn này lại cắt ngang hàng như thế này, vậy có thể là chuông vào lớp sẽ reo lên trong khi cô đang xếp hàng.

Trịnh Tư Vận đau bụng, khi cô đang định dạy lại cách cư xử cho mấy chàng trai chen ngang vào hàng, thì có một giọng nam lười biếng vang lên bên cạnh cô: "Cậu học lớp nào thế, đạo đức của cậu đã bị chó ăn mất rồi à?"

Mọi người trong hàng đều nhìn sang đây.

Nghiêm Dục mặc một chiếc áo khoác lông màu đen, có lẽ là cậu vừa mới ngủ dậy, mái tóc của cậu hơi rối bời.

Cậu nhìn chằm chằm vào hai nam sinh chen ngang vào hàng, vươn tay ra ra hiệu: "Xếp hàng hẳn hoi lại đi."

Nghiêm Dục cũng có chút tiếng tăm trong khối lớp chín của trường trung học cơ sở số 3.

Một là vì ngoại hình cậu trông khá ổn. Một người ưa nhìn thì sẽ thu hút được sự chú ý từ người khác, bất kể là cậu có đi đâu.

Hai là vì gia đình cậu giàu có.

Mặc dù ở cái đất Đông Thành này có rất nhiều người giàu có, nhưng chỉ có một số ít người là thực sự giàu có. Chú của Nghiêm Dục là ông chủ của tập đoàn Thành Nguyên, được rất nhiều người biết đến.

Ngay từ đầu, hành vi chen hàng như thế này đã chẳng hề đúng rồi, vậy nên, dù hai bạn nam này không hề muốn thì vẫn có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào họ, mấy học sinh khác trong hàng cũng xì xào bàn tán, "Đúng đó, lấy nước nóng thôi mà cũng cần phải chen hàng ư?", "Có ai không vội đâu?", vậy nên hai bạn học đó cũng nhận ra là mình đã sai, không đi lấy nước nóng nữa mà chỉ thất vọng ra về với chiếc bình trên tay.

Trịnh Tư Vận hoàn hồn lại.

Nhìn Nghiêm Dục bên kia đang xấu hổ quay đi.

Bây giờ Trịnh Tư Vận mới nhớ ra và đoán rằng, có lẽ Nghiêm Dục đã biết gì đó về mối quan hệ giữa mẹ cô và chú của cậu – ít nhất là cậu biết sớm hơn cô, đây hẳn là lý do giải nghĩa cho việc cậu nói chuyện với cô.

Hai người đều thấy hơi ngượng ngùng

Trịnh Tư Vận lấy nước xong thì Nghiêm Dục cũng đi về lớp theo cô.

Trịnh Tư Vận suy nghĩ một chút nhưng vẫn quyết định lên tiếng, cô nói: "Vừa nãy cảm ơn cậu nhé."

Mặc dù không chắc liệu Nghiêm Dục có can thiệp vào chỉ vì cô đang đứng trong hàng hay không, nhưng dù ở trong trường hợp nào đi chăng nữa thì cô vẫn nên nói cảm ơn.

Nghiêm Dục xấu hổ sờ sờ mũi: "Không có gì đâu."

Có một vài câu nói không hề khó để nói ra thành lời.

Nghiêm Dục không kìm được sự tò mò trong mình, thế là cậu bèn nghiêng đầu hỏi cô rằng: "Thứ sáu tuần trước tôi thấy cậu lên xe."

Cậu ngập ngừng: "Hình như trông nó hơi hơi quen."

Trịnh Tư Vận đã biết mối quan hệ giữa mẹ cô và chú Nghiêm, mối quan hệ ấy không có gì gọi là bí mật cả.

Mặc dù cô không biết nhiều về tính cách của chú Nghiêm, nhưng dựa vào một số manh mối có từ kiếp trước, cô có thể đoán được rằng, chú Nghiêm sẽ không giấu giếm và chú ấy sẽ kết hôn với mẹ cô nhanh thôi.

Những thành viên trong gia đình nhà họ Nghiêm sẽ lần lượt biết đến chuyện này.

Quả thật là cô không cần phải nói dối Nghiêm Dục làm gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!