Bọn họ gặp mặt ở một nhà hàng nằm gần thẩm mỹ viện – nơi mà Trịnh Vãn làm việc.
Đó không phải là một nơi quá cao cấp, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy ấm áp vô cùng.
Đây là một nhà hàng được định hướng theo kiểu nhà hàng gia đình, hương vị khá phù hợp với các bạn nhỏ. Trong khi tài xế đến đón Trịnh Tư Vận thì Nghiêm Quân Thành và Trịnh Vãn đã đến phòng bao.
Hiển nhiên là nhiệm vụ gọi đồ ăn đã rơi vào tay Trịnh Vãn.
Cô đang cầm một cây bút chì, hơi cau mày lại, nhìn chằm chằm vào tờ thực đơn.
Nghiêm Quân Thành ngồi ở ghế bên cạnh cô, dường như mỗi khi anh được ở bên cô, thời gian sẽ trôi qua vô cùng chậm rãi.
"Một, hai, ba, bốn…"
Trịnh Vãn nhẩm đếm rồi nói: "Năm món mặn và một canh, đủ rồi nhỉ?"
"Anh xem thử xem anh có gì muốn ăn không?" Cô đẩy tờ thực đơn mỏng tang vào tay anh.
Nghiêm Quân Thành chỉ liếc qua rồi đáp: "Đủ rồi."
Trịnh Vãn kéo dài giọng ra mà nói: "Hình như anh không kén ăn cho lắm nhỉ, cái gì cũng được hết. Vậy anh có muốn uống rượu không?"
"Không."
Nghiêm Quân Thành không phải là một người nghiện rượu, nhưng, dù anh thấy mệt mỏi với việc xã giao đến mức nào, thì vẫn có một số dịp buộc anh phải tham dự, mà đã đến rồi thì phải uống rượu.
Thường thì anh sẽ cố gắng không đụng đến rượu bia.
Anh đã gần bốn mươi tuổi, đã có cho mình không biết bao nhiêu là kinh nghiệm sau từng ấy năm, anh không phải là một đứa trẻ chỉ mới động đến một chút rượu là mất kiểm soát.
"Lát nữa anh còn phải lái xe." Anh nói ngắn gọn như thế.
Trịnh Vãn nghe thế thì lại thấy ngạc nhiên: "Anh lái xe à?"
"Chút anh đưa hai mẹ con em về." Anh nói.
"Vâng." Cô không có ý phản đối: "Vậy uống nước trái cây anh nhé."
Trong một giây ngắn ngủi, đầu bút chợt dừng lại ở ô hình vuông sau chữ "nước đào".
Cô hơi khựng lại.
Nghiêm Quân Thành bị dị ứng với đào. Còn nhớ hôm đó, khi mới kết thúc kỳ thi đại học, có mấy đứa bạn trong lớp tụ tập lại để đi ăn tối, khi ấy đang trong mùa đào nên có người mua nước đào để uống, mà anh lại không để ý nên lỡ uống vài hớp, cuối cùng là phát ban nổi đầy người.
Bởi vậy nên họ không thể tham gia vào các hoạt động tiếp theo.
Anh không chịu đến bệnh viện nên phải đến nhà thuốc mua thuốc bôi dị ứng.
Đang là tháng sáu, Đông Thành đã bước vào giữa hè từ lâu lắm rồi, đi trên đường một hồi thì sẽ đổ mồ hôi, người cứ nhớp nha nhớp nháp.
Họ đã đến khách sạn.
Sau khi vào phòng, cô thấy không tự nhiên cho lắm, còn anh thì trông như vừa trở về nhà của mình, anh cởi chiếc áo ngắn tay ra, dáng vẻ vô cùng tự nhiên, thân trên gầy guộc của anh dần hiện ra ngay trước mắt cô, rồi anh lại nằm lên trên giường, thản nhiên nhờ cô bôi thuốc cho anh.
Bây giờ nghĩ lại.
Chắc lúc đó là do anh cố ý. Cứ cho là lúc đầu anh không biết đó là nước ép đào đi, thì ngay lúc anh nếm thử nó, anh phải nhận ra mới đúng chứ nhỉ? Ấy thế mà anh vẫn uống hết nửa ly, sắc mặt còn không thay đổi gì nữa chứ.
Cô cứ ngỡ là trong hai mươi năm qua, anh chưa từng xuất hiện trong cuộc đời cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!