Chương 28: (Vô Đề)

Đi lướt qua nhau.

Trịnh Vãn ngước mắt lên nhìn Nghiêm Quân Thành rồi cười nói: "Em chưa khát. Chúng ta đi mua một đôi giày trước đi nhé."

Cô như không nhìn thấy Trần Đoan đang bối rối, cũng không cảm nhận được ánh mắt của anh ấy.

Ở cái tuổi này của cô, rất khó để cô cảm thấy có lỗi với một ai đó.

Thứ cảm xúc này quá mức xa xỉ, hơn nữa, trong những năm tháng bôn ba vì cuộc sống, cô đã từng trải qua không biết bao nhiêu là kiểu hội ngộ, những cuộc gặp gỡ ấy đã khiến cho trái tim cô chai sạn đi, chai sạn đi từng chút, từng chút một.

Cô chưa bao giờ mềm lòng.

Người cô yêu năm đó từng giữ cô lại, ôm cô mãi không buông để cô đừng rời đi, mà cô cũng đã đập tan sự kiêu ngạo của anh.

Cô không có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào dành cho Trần Đoan.

Cô nghĩ, Nghiêm Quân Thành cũng sẽ không cho phép cô có. Họ đã từng nói rồi mà, đây là giới hạn của cô, cũng là giới hạn của anh, anh không muốn nghe cô kể về những người đàn ông khác nữa.

Anh không phải là một người tốt tính.

Khi họ vẫn còn đang đi học, dù lúc đó họ đã yêu nhau, nhưng cô vẫn thấy những bức thư tình ẩn danh và socola đựng trong hộp quà hình trái tim ở trong hộc bàn.

Mỗi lần như thế, anh đều thản nhiên vo mấy bức thư đó lại thành từng viên rồi ném thẳng vào thùng rác, còn nhấc chân đạp đống socola đó ra thành vụn nữa.

Gần như là anh không cho phép bất cứ một ai khác giới ngoài anh đến gần cô.

Một học sinh ngoan trong mắt giáo viên sẽ vì cô mà đánh người trong ngõ tối, mỗi nắm đấm đấm hạ xuống đều thấy máu. Anh chỉ buông tay khi nghe người đó cầu xin sự thương xót và hứa là sẽ không bao giờ làm phiền cô nữa.

Trịnh Vãn mím môi.

Cô đang nghĩ, từ sau lần gặp lại nhau đến giờ, cô không nhắc tới, anh cũng không nhắc tới "vùng cấm địa" ấy, là do ngày đó cô vô ý giẫm phải.

Cả Trần Đoan, cả nam sinh trước đây đều như nhau – họ chỉ lén nhìn cô vài cái thôi mà anh vẫn vô cùng để tâm.

Đó là …

Người cô yêu, người mà cô lấy làm chồng, người cô nuôi sống cả đời.

Cô nghiêng đầu lại nhìn thấy quai hàm siết chặt của anh.

Cô ôm chặt lấy cánh tay anh, như để giữ lấy hơi ấm mà rúc vào anh thật chặt, thì thầm: "Hôm nay đông người quá."

Nghiêm Quân Thành chậm rãi nói rằng: "Lần sau không đến đây nữa. Sẽ có một trung tâm mua sắm yên tĩnh."

"Quá yên tĩnh cũng không hợp để đi mua sắm." Cô ngẩng đầu cười với anh: "Anh vất vả quá, lịch trình bận rộn rồi mà vẫn phải dành thời gian ra để đi chọn quà."

Trong lúc nói chuyện thì hai người đã được nhân viên đứng ở cửa dẫn vào cửa hàng.

Nghiêm Quân Thành ở bên cạnh, thứ không phù hợp với hình ảnh nghiêm nghị của anh chính là chiếc túi xách của phụ nữ trên tay anh.

Trịnh Vãn không làm khó anh, dưới sự hướng dẫn của nhân viên bán hàng, cô đi đến khu vực dành cho nữ, đi đi lại lại cẩn thận chọn giày thể thao cho con gái mình. Ánh đèn trong cửa hàng chiếu vào người cô, toàn thân cô như phát ra ánh sáng mờ ảo, mặt mày cô trông nghiêm túc vô cùng, cô tỉ mỉ kiểm tra đế giày, đến cả từng đường kim mũi chỉ nhỏ nhất cũng không bỏ qua.

Giờ đây, cô đã là một người mẹ.

Điều cô quan tâm là con gái mình có thích đôi giày này hay không và chúng có phù hợp hay không.

Cô còn nhẹ nhàng hỏi nhân viên bán hàng: "Cỡ giày của tôi lớn hơn của con gái tôi một cỡ. Tôi có thể lấy một đôi thử không? Tôi muốn thử cảm giác khi đi vào chân."

Người bán hàng sẵn lòng đồng ý.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!