Ngày hôm sau.
Trịnh Vãn đến thẩm mỹ viện làm việc trước thời hạn, khi quản lý hỏi cô có muốn trả tiền lương nghỉ phép năm hay không, cô một mực lắc đầu từ chối.
Từ bây giờ cho đến hết kỳ thi tuyển sinh cấp ba của Tư Vận, cô vẫn muốn tiết kiệm thời gian nghỉ phép năm của mình.
Khi Trần Mục còn sống, gia đình họ thường hay đi du lịch cùng với con gái và ba mẹ cô, dường như việc đi du lịch cùng nhau đã thành thói quen. Sau khi anh ấy mất thì công việc đã khiến cô "tối mắt tối mũi", bây giờ nghĩ lại thì mới thấy, lâu rồi cô không đưa ba mẹ và Tư Vận ra ngoài chơi.
Sau khi nghỉ phép xong và quay lại với công việc, có rất nhiều khách hàng của Trịnh Vãn đang đợi cô, cả một buổi sáng cô không có thời gian để nghỉ ngơi.
Nghiêm Quân Thành cũng đến công ty đúng giờ.
Ngồi ở vị trí của anh không hề thoải mái như những gì người khác hay tưởng tượng, mà ngược lại, mỗi ngày, sau khi anh thức dậy, có rất nhiều cuộc họp đang chờ đón anh, và có rất nhiều việc cần anh phải đưa ra quyết định.
Họp không xong thì các dự án sẽ phải dừng mãi ở bước khởi động.
So với phần lớn những người làm nhân viên văn phòng, dường như anh bận rộn hơn hẳn. Bên cạnh sự may mắn, thì thứ khiến anh có thể gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, trải qua không biết bao nhiêu thăng trầm để đi đến ngày hôm nay, chính là khả năng vượt trội mà anh có được. Có những việc mà người khác cảm thấy vô cùng khó khăn, thì chỉ trong tích tắc, anh đã tìm ra được cách giải quyết hoàn hảo nhất mà chẳng nhíu mày lấy một cái nào.
Trợ lý Vương cầm theo tài liệu đã được sắp xếp gọn ghẽ và gõ cửa đi vào phòng.
Như thường lệ, báo cáo tình hình cuộc họp xong thì anh ấy sẽ lặng lẽ đi ra ngoài, không quấy rầy chủ tịch làm việc nữa.
Ai ngờ đâu, anh ấy chỉ vừa mới lùi lại một bước, còn chưa kịp nói "Chủ tịch, tôi ra ngoài trước", thì Nghiêm Quân Thành đã ngăn anh ấy lại, hỏi một câu chẳng liên quan gì đến công việc: "Ở gần đây có nhà hàng nào tốt không?"
Trợ lý Vương sửng sốt một chút, sau khi hiểu được ý anh muốn hỏi thì vội vã cúi đầu xuống, nói: "Có thưa chủ tịch, không biết anh muốn đến nhà hàng Trung Quốc hay nhà hàng Tây?"
"Nhà hàng Trung Quốc." Anh đáp.
"Anh thích món ăn nào hơn thưa chủ tịch?"
Hẳn là Nghiêm Quân Thành cũng không ngờ là việc này lại rắc rối đến thế.
Nhiều năm rồi anh chưa sắp xếp một buổi hẹn hò, thứ gì cũng lạ lẫm vô cùng. Khi đó họ vẫn còn là học sinh, họ không có lựa chọn gì khác ngoài một loạt các khu phố ẩm thực.
Trợ lý Vương là một người khôn khéo nên anh ấy cũng đoán được là việc này có liên quan đến Trịnh Vãn.
Thấy Nghiêm Quân Thành im lặng, như thể là đang suy nghĩ gì đó, anh ấy thầm suy ngẫm và đưa ra kiến nghị: "Chủ tịch, bây giờ đang là mùa đông, tiết trời se lạnh, có lẽ ăn lẩu sẽ là một lựa chọn khá tốt. Tôi nghe nói vị lẩu cháo thanh nhạt, khá là ngon."
Nghiêm Quân Thành chậm rãi gật đầu, đáp: "Sắp xếp đi, đặt một phòng yên tĩnh."
Trợ lý Vương suy nghĩ một chút, bèn hỏi: "Có mấy người ạ?"
"Hai."
"Vâng thưa Chủ Tịch."
Thấy Nghiêm Quân Thành không cho mình ra ngoài, trợ lý Vương đứng sang một bên, chờ chỉ thị từ anh.
Quả nhiên là Nghiêm Quân Thành vẫn còn vấn đề gì đó nữa, anh suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi giao cho cậu một việc nữa."
"Vâng."
"Tìm hiểu xem có viên kim cương nào đặc biệt hay không. Hỏi thăm ở các cuộc đấu giá hoặc vài nhà sưu tầm rồi liên hệ với một số nhà thiết kế, phải làm ra được nhẫn để đeo hàng ngày, nhẫn đính hôn và nhẫn cưới."
Trợ lý Vương vô cùng ngạc nhiên.
Anh ấy đoán chủ tịch Nghiêm và cô Trịnh có một mối quan hệ khá thân mật, nhưng anh ấy không ngờ rằng, mới có mấy ngày ở Nam Thành thôi mà họ đã tiến triển nhanh đến mức sắp xác định được ngày kết hôn rồi sao?
"Vâng thưa chủ tịch." Anh ấy giấu đi sự kinh ngạc của mình và trả lời một cách bình tĩnh nhất có thể: "Vậy chủ tịch à, tôi có cần thông báo cho anh trước khi buổi đấu giá diễn ra không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!