Nửa tiếng sau.
Trịnh Vãn dọn các món ăn lên, trên chiếc bàn ăn hình vuông nhỏ có một đĩa súp cá, thăn bò sốt ớt chuông và bắp cải xào thoang thoảng gia vị.
Cô cởi tạp dề ra, rửa tay lại lần nữa rồi ngồi xuống, bưng một bát canh cá cho Nghiêm Quân Thành.
"Anh uống canh trước đi."
Nghiêm Quân Thành nhận lấy.
"Cẩn thận kẻo nóng đấy."
Nghe cô nói thế thì anh cũng giảm tốc độ húp canh lại. Anh là người lịch sự, khi vẫn còn nhỏ đã biết cách không tạo nên tiếng động gì khi ăn.
Trịnh Vãn đã quen với việc chăm sóc con gái trên bàn ăn tối.
Vậy nên bây giờ cô cũng gắp một đũa thịt thăn bò lên, nhưng chợt nhớ ra người đối diện mình đang là Nghiêm Quân Thành.
Anh ưa thích sạch sẽ.
Hình như hành động gắp thức ăn như thế này không thích hợp để làm với anh.
Cô mới chỉ nghĩ đến đây thôi mà anh đã điềm nhiên cầm cái bát lên rồi.
Trịnh Vãn mỉm cười: "Mùi vị thế nào, có hợp khẩu vị của anh không?"
"Ngon lắm."
Nghiêm Quân Thành vừa kỹ tính vừa không quá kỹ tính, anh chưa bao giờ kén chọn thức ăn. Với anh mà nói, "ăn" không phải là thưởng thức, mà "ăn" có tác dụng lấp đầy dạ dày của mình mà thôi.
Có ngọt ngào, có chua cay.
Có đắng cay, có nhạt nhẽo.
Dường như anh đã mất đi khả năng nếm và cảm nhận.
Nhưng bây giờ khẩu vị đang dần quay trở lại.
"Anh thích ăn gì?" Trịnh Vãn nói: "Anh có thể nói cho em biết, em sẽ thử nấu cho anh."
"Em thích nấu ăn à?" Anh thản nhiên hỏi cô.
Trịnh Vãn khựng lại một chút, chỉ cười cười mà lắc đầu: "Cũng khó nói là thích hay không thích lắm, em chỉ sợ đồ ăn bên ngoài không vệ sinh thôi."
Khi còn bé, cô cũng thích ăn đồ ăn bên ngoài, dù đó là đồ chiên ở quầy ăn hàng hay hoành thánh ở khu ẩm thực, thì cô đều thấy rất thích.
Năm tháng vô tình trôi đi.
Trôi đến một ngày nọ, khi cô đưa con gái đi ngắm cảnh, con gái cô cứ đòi ăn xúc xích nướng, còn cô lại cau mày theo bản năng, thứ đầu tiên cô để ý đến chính là chất lượng và vệ sinh.
Giờ đây, tuổi trẻ đã không còn thuộc về cô nữa rồi.
Nghiêm Quân Thành lại múc thêm nửa bát canh cá: "Không thích thì sau này đừng làm nữa."
Anh lại nhìn cô: "Nấu cơm, dọn dẹp, người khác vẫn có thể làm những việc này được."
Trịnh Vãn đang gắp rau thì đơ người ra.
Ý của Nghiêm Quân Thành đã quá rõ ràng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!