Chẳng mấy chốc đã đến ngày làm việc, lượng khách hàng trong thẩm mỹ viện giảm đi trông thấy, sau khi giải thích với quản lý, Trịnh Vãn xin nghỉ ba ngày và mua vé quay về Nam Thành.
Hai ngày sau là ngày giỗ của Trần Mục.
Ba mẹ cô cũng ở Nam Thành, cô nên quay lại thăm và đưa họ đến bệnh viện khám sức khỏe định kỳ. Dù da dẻ ba mẹ cô vẫn hồng hào nhưng cô vẫn không dám lơ là, sau khi Trần Mục mất, cô càng quan tâm đến những người thân ít ỏi xung quanh mình hơn. Cô không thể chịu đựng thêm bất kỳ sự mất mát nào nữa.
Vào buổi tối, sau khi dùng bữa tối, Trịnh Vãn xem dự báo thời tiết ở Nam Thành trước khi sắp xếp đồ đạc.
Đông Thành có khí hậu hoàn toàn khác biệt khi so sánh với Khí hậu Nam Thành. Sau khi vào thu, người ở Đông Thành đã phải mặc một chiếc áo khoác dày, nhưng có vẻ như Nam Thành vẫn còn đang là hè, nhiệt độ cao gần ba mươi độ.
"Con không về với mẹ thật à?" Trịnh Vãn nhìn con gái đang giúp mình thu dọn hành lý, lại hỏi con.
Trịnh Tư Vận lắc đầu: "Con không có thời gian đâu mẹ. Sau khi có kết quả kiểm tra đợt trước, gần như là con đã rớt khỏi ra khỏi top 10 trong lớp rồi. Chắc chắn cô giáo Triệu sẽ không cho xin nghỉ phép, tránh làm chậm trễ tiến độ học tập."
"Vậy thì thôi." Trịnh Vãn nghe vậy cũng không ép: "Mẹ đưa thẻ cho con nhé?"
Trước kia, khi cô phải đi công tác để học tập, cô cũng phải xa con gái mình vài ngày.
Nhưng đó là lúc họ vẫn còn ở Nam Thành, khi cô không có ở nhà thì ba mẹ cô sẽ giúp cô chăm sóc con gái.
Cô thực sự không yên tâm, nhưng không thể không quay về Nam Thành.
Trịnh Tư Vận nói với vẻ bất đắc dĩ: "Mẹ, con vẫn còn rất nhiều tiền tiêu vặt, dùng không hết được đâu. Hơn nữa, mấy ngày nay con sẽ ở trong ký túc xá của trường, cơm ăn trong nhà ăn của trường cũng rẻ mà mẹ."
"Thật ra, cô giáo Triệu của con từng nói chuyện với mẹ rồi, cô nói là nền tảng của con rất vững chắc." Trịnh Vãn do dự vài giây, sau đó quay đầu lại và hỏi: "Con không về với mẹ thật à? Dì Giản rất nhớ con, Phương Lễ cũng vậy nữa, hôm qua, lúc gọi điện thoại nói chuyện còn hỏi thăm con, hỏi tại sao con không trả lời tin nhắn của cậu ấy nữa đấy."
May mắn thay, Trịnh Vãn đang gấp quần áo nên cô không nhìn thấy Trịnh Tư Vận – người đang ở đằng sau cô, cách cô không hề xa, cô ấy đang có biểu cảm khuôn mặt u ám không hợp với tuổi tác của mình.
"Tư Vận?"
Thấy con gái không nói năng gì, Trịnh Vãn bèn quay đầu lại.
Một giây trước khi cô quay đầu lại, Trịnh Tư Vận đã cố gắng khống chế cảm xúc của mình, cô ấy bĩu môi: "Con không có thời gian lên mạng để trả lời anh ấy đâu, mà mẹ ơi, mẹ là phụ huynh thật ạ? Con thấy ba mẹ mấy học sinh khác đều nóng lòng muốn con cái đến trường đi học, còn hủy bỏ cả ngày nghỉ cuối tuần và ngày lễ nữa cơ, họ còn thấy tốt nhất là không nên nghỉ giải lao một tiếng đồng hồ nào, nhưng còn mẹ thì hay ghê, thậm chí mẹ còn khuyến khích con xin nghỉ phép nữa chứ, cô giáo Triệu mà nghe thấy mẹ nói vậy thì chắc là cô ấy giận lắm!"
Trịnh Vãn cười cười, vén tóc của con gái ra sau tai, nói: "Mẹ sợ con mệt quá thôi."
"Vậy con càng không nên lười biếng. Con muốn thi đậu vào một trường trung học tốt và vào được ngôi trường đại học tốt nhất!" Trịnh Tư Vận mang dép lê rồi bước vào, giọng nói trong trẻo: "Mẹ, con đi học bài đây. Mẹ cũng đi nghỉ sớm đi nhé ~"
"Đừng học quá muộn, coi chừng hư mắt."
Trịnh Tư Vận dựa vào khung cửa, thè lưỡi và cười tinh quái: "Ba mẹ không cận thị, chắc chắn con cũng sẽ không bị đâu."
Sau khi đóng cửa lại.
Trịnh Tư Vận dựa vào cửa một cách đầy vô cảm, cô nhìn lên trần nhà đã bị nứt.
Vết nứt đó giống như là một vết sẹo vậy.
Nếu để cô trùng sinh trở về thời điểm khi cô còn đang học cấp ba, có thể tâm lý cô sẽ trở nên vặn vẹo và trở thành một con quái vật chỉ biết trút hết những cảm xúc bên trong của mình ra.
Cô sẽ khiến cho tất cả những ai đã từng làm tổn thương cô phải trả giá.
Cho dù có phải làm đến mức như châu chấu đá xe, cho dù có phải lấy trứng chọi đá, cô cũng sẽ không ngần ngại gì.
Nhưng, bây giờ cô đã được trở lại lúc mẹ cô vẫn còn sống.
Mẹ cô vẫn còn sống, sao cô có thể lãng phí thời gian và cuộc sống quý báu của mình cho một người không đáng?
Quý Phương Lễ không liên quan gì đến cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!