Chương 13: (Vô Đề)

Sau khi xuống xe, Trịnh Vãn đi đến một siêu thị ở gần nhà.

Giờ này trong siêu thị không còn đồ tươi mới nữa, vậy nên, sau khi cô lấy một ít dưa chuột, mua thêm trứng thì đi đến một cửa hàng nhỏ mà cô thường hay lui tới để mua nửa con vịt quay. Trời đã tối, cô bước nhanh trên đường, đi tới đi lui gặp phải mấy người hàng xóm, lúc sắp đến toà nhà, theo thói quen, cô ngẩng đầu lên, đèn trong nhà đã bật sáng trưng, cô không nhịn được mà bật cười, mệt mỏi của cả ngày dài như không còn nữa.

Trong phòng của Trịnh Tư Vận có một cái máy tính.

Sau khi hoàn thành hết bài tập giáo viên giao, cô ấy bèn dồn hết tâm trí vào màn hình máy tính.

Với một người đã được trùng sinh quay về lại quá khứ, cô ấy nghĩ đến rất nhiều cơ hội kinh doanh mà chưa có bất kỳ ai phát hiện ra, thật lòng mà nói, rất khó để ép mình bỏ qua những cơ hội này.

Điều đầu tiên mà cô ấy xem xét là, thứ được gọi là "tiền điện tử" rất phổ biến sau này.

Một đàn anh mà cô ấy đã từng liên lạc trong kiếp trước đã tự do tài chính nhờ vào tiền điện tử. Thông qua mối quan hệ trong chuyên ngành, cô ấy cũng đã tìm hiểu về nó, nhưng, cho đến khi cô ấy đã hiểu hết và có khả năng phán đoán, thì thời kỳ đỉnh cao của tiền điện tử đã lặng lẽ qua đi.

Trong bất kỳ một ngành nghề nào, khi hầu hết mọi người đều đã biết rằng nó sẽ kiếm được rất nhiều tiền, thì cũng đồng nghĩa với một sự thật, họ không thể kiếm ăn trong bát cơm này nữa.

Mọi người không thể kiếm tiền nếu không có kiến ​​​​thức về nó.

Trịnh Tư Vận nghiêm túc nghiên cứu đến nỗi không nghe thấy tiếng mở cửa. Trịnh Vãn cho cô ấy sự riêng tư, chỉ đứng ở cửa nhẹ nhàng nhắc nhở cô ấy rằng: "Tư Vận, đừng ngồi gần máy tính quá, cẩn thận kẻo mỏi mắt đó."

Trịnh Tư Vận hốt hoảng không thôi.

Làm chuyện không hợp tuổi mà còn giấu giếm mẹ như thế này nữa, cô ấy cảm thấy có lỗi vô cùng, sống lưng cứ cứng đơ ra, cô ấy nhấp chuột rồi thoát khỏi trang chủ thật nhanh chóng.

Nhưng thực sự là cô ấy không cần phải lo lắng làm gì, bởi vì mẹ không hiểu được những thứ này.

Tất nhiên là Trịnh Vãn cũng có thể nhìn thấy hết tất cả những hành động ấy.

Nhưng cô không vạch trần con gái mình, sau khi làm xong món dưa chuột xào đơn giản và trứng bác, hai mẹ con ngồi vào bàn ăn, vì chuyện vừa rồi, Trịnh Tư Vận cảm thấy có lỗi nên cô ấy im lặng đến đáng ngờ, cứ cúi gằm mặt xuống ăn cơm thôi. Trịnh Vãn nhìn vào lọn tóc xoăn xoăn của con gái, suy tư trong thoáng chốc rồi nhẹ nhàng hỏi: "Tư Vận, có phải là con…"

Tim của Trịnh Tư Vận đập điên cuồng.

Có phải mẹ đã tìm thấy gì rồi hay không? Cô ấy có cần phải thừa nhận không? Cô ấy nên nói gì đây?

Nói thẳng ra với mẹ, thì liệu rằng mẹ có chấp nhận được hay không?

"Có phải con đang yêu không?"

"… Dạ?!" Trịnh Tư Vận ngẩng đầu lên, đầu óc cô ấy trống rỗng, chỉ biết ngơ ngác mà nhìn mẹ mình.

Thấy dáng vẻ này của con gái, Trịnh Vãn thầm thở dài, nhưng trên mặt vẫn còn nguyên vẻ dịu dàng, cô chỉ nói rất nhẹ nhàng: "Mẹ cũng đã từng ở độ tuổi này của con, nếu con có bạn trai thì đó cũng không phải là chuyện xấu gì cả."

Trịnh Tư Vận: "…"

Cô ấy cảm thấy đầu của mình như đang bị một chiếc xe tăng đang nghiền nát não mình ra, cứ vang lên ầm ầm rồi lại ầm ầm.

À mà khoan.

Vậy là, mẹ đang nghi ngờ mình lén lút yêu đương đó ư?

Trịnh Vãn không phải là một người mẹ hay giảng đạo lý, cô biết đầu óc mình không thông minh, khi ở cái tuổi mười lăm như con gái mình, chắc chắn là cô không hề thông minh, điềm tĩnh và nhạy bén như con gái mình, trải nghiệm sống cũng không đủ phong phú để trở thành một vị cố vấn của con gái.

Chắc gì kinh nghiệm sống của cô đã đúng.

Những gì cô nghĩ là đúng, nhưng cũng không nhất thiết phải áp dụng cho con của cô.

"Tư Vận, nếu con gặp phải khó khăn gì thì con có thể nói với mẹ." Trịnh Vãn nhìn cô ấy với ánh mắt đong đầy yêu thương: "Có lẽ mẹ không thể cho con câu trả lời chính xác nhất, nhưng mẹ có thể lắng nghe và chia sẻ với niềm vui, nỗi buồn của con, miễn là con sẵn sàng nói cho mẹ nghe."

Trịnh Tư Vận vừa muốn cười mà cũng vừa muốn khóc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!