Hôm qua, sau khi gặp Nghiêm Quân Thành ở Thịnh Quan, Trịnh Vãn cảm thấy hơi mệt mỏi.
Sau hai mươi năm xa cách, họ cảm nhận đã trở thành những người xa lạ. Ngay cả bản thân cô cũng không thể xem chủ tịch Nghiêm – người hiện giờ đang có sự nghiệp vô cùng thành công, là Nghiêm Quân Thành mà cô từng biết trong quá khứ.
Hôm nay, cô vẫn tan làm như thường lệ, đang định về nhà, nếu con gái đã làm xong bài tập thì hai mẹ con sẽ ra ngoài ăn. Ai ngờ đâu, khi cô vừa đi xuống lầu, có một chiếc ô tô màu đen đã dừng ở bên đường, đang định đi vòng qua thì cửa sổ được mở ra, hóa ra người ngồi trong đó là anh trợ lý đã đi theo Nghiêm Quân Thành ngày hôm qua.
Đương nhiên là cô không muốn mình có quá nhiều mối liên quan với Nghiêm Quân Thành.
Nhưng trợ lý lại cực kỳ khôn khéo, chỉ nói có mấy câu thôi mà đã khiến cô không thể từ chối được, ngay lúc đối phương định xuống xe, cô đành phải đồng ý.
Bên trong xe vô cùng rộng rãi.
Với sự tôn trọng luôn hiện hữu khi phải đối mặt với Nghiêm Quân Thành, trợ lý Vương thận trọng nói: "Cô Trịnh, mong cô thông cảm khi tôi đã đến đây mà không hẹn trước với cô."
Không đánh người chạy lại [*].
[*] Nguyên gốc là , nghĩa là "không đánh người hay cười".
Trợ lý Vương có khuôn mặt hiền lành và dễ gần, giọng nói của anh ấy thì lại nhẹ nhàng và khiêm tốn.
Trịnh Vãn khó mà cảm thấy ác cảm với một người như vậy. Sống trong xã hội này, anh tôn trọng tôi thì tôi sẽ tôn trọng lại anh. Cô không phải là người không biết gì hết. Chuyện ngày hôm qua vẫn còn rõ mồn một trong đầu cô, nếu không có vị trợ lý này đến hoá giải, chỉ e là sự việc sẽ càng xấu hổ hơn.
Trịnh Vãn cũng lịch sự lắc đầu và nói: "Không có gì đâu."
Cô dừng lại một chút rồi nhìn về phía trợ lý Vương, nói tiếp: "Anh tìm tôi có việc gì?"
Thay vào đó, trợ lý Vương thấy rất ngạc nhiên.
Anh.
"Cô Trịnh, cô không cần phải khách sáo như vậy đâu." Anh ấy nói: "Tôi là trợ lý đặc biệt của chủ tịch Nghiêm, còn cô là bạn của chủ tịch Nghiêm."
Anh ấy biết, nếu còn nói về cách xưng hô nữa thì sẽ khiến cô thấy không thoải mái, vì vậy, anh ấy nhanh chóng chuyển chủ đề, anh ấy lấy một túi tài liệu từ trong cặp sách ra rồi đưa cho cô, sau đó cười nói: "Mời cô xem."
Trịnh Vãn bối rối, chỉ biết nhận lấy và mở túi hồ sơ dưới cái nhìn của trợ lý Vương.
Bên trong là một xấp giấy, cô lấy ra rồi nhìn nó với vẻ mặt hơi khó hiểu, thứ đầu tiên đập vào mắt cô là tấm ảnh của Trần Đoan, bên cạnh đó là một thông tin đơn giản về Trần Đoan.
Cô sợ khi phải nhìn thấy nó thêm một lần nữa, vậy nên cô đóng nó lại ngay, rồi cô mím môi, quấn dây túi tài liệu và đưa nó lại cho trợ lý Vương, ngữ khí lạnh nhạt hẳn đi: "Việc này có ý nghĩa gì?"
Trợ lý Vương nghĩ thầm trong lòng.
Anh ấy đã đi theo chủ tịch nhiều năm ròng rã, tự thấy mình cũng khá hiểu ông chủ của mình trong chuyện làm ăn, vậy nên, không cần chủ tịch phải nhắc nhở gì nhiều, trong hôm qua anh ấy đã trình hết mọi thông tin cá nhân của Trần Đoan lên. Ai ngờ đâu, chủ tịch Nghiêm cũng hiểu anh ấy, đến cả túi hồ sơ cũng không thèm mở ra mà anh chỉ cúi đầu, không biết là đang suy nghĩ gì nữa, qua rất lâu sau thì chủ tịch mới nói: "Tin tức không liên quan cũng đáng để trình lên?"
Anh ấy không thể hiểu được ý của chủ tịch Nghiêm.
Trong giây tiếp theo, chủ tịch Nghiêm đẩy chiếc túi giấy đi, như thể là đẩy một loại giấy rác thải nào đó về phía anh ấy.
Dưới ánh đèn, anh ấy cũng hiểu suy nghĩ của chủ tịch, bèn cười nói: "Chủ tịch, là do tôi sơ suất, tôi sẽ chuyển qua nơi khác nhé?"
Nghiêm Quân Thành chỉ liếc nhìn anh ấy mà không phủ nhận gì.
Trợ lý Vương định thần lại: "Cô Trịnh, trên đường đến đây, tôi cũng đã thầm nghĩ trong lòng. Tất cả những điều này đều là trùng hợp mà thôi. Hôm qua cô đến Thịnh Quan, tình cờ là Trần Đoan cũng là nhân viên dưới trướng tập đoàn Thành Nguyên, cô còn là bạn của chủ tịch Nghiêm nữa."
Vẻ mặt của Trịnh Vãn cũng không vì câu nói này mà dịu đi, cô không thèm nhìn túi hồ sơ nữa, chỉ nói: "Tôi không cần biết gì về những người không liên quan đến tôi."
Trợ lý Vương nhìn cô.
"Tôi và anh Trần không có quan hệ gì cả, hôm qua là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau, tôi không có hứng thú với những chuyện riêng tư của người khác."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!