Chương 102: (Vô Đề)

Kỳ nghỉ hè năm hai đại học, Nghiêm Dục cũng trở về từ nước ngoài.

Trịnh Tư Vận vẫn đi theo bên cạnh Hà Thanh Nguyên học tập, nói một cách công bằng, cô ấy cũng cảm thấy không phải ai cũng thích hợp với con đường kia của chú, ít nhất là cô ấy không thích hợp. Trong kỳ nghỉ hè và kỳ nghỉ đông, cô ấy không hề nhàn rỗi, đi theo bên cạnh chú Hà cũng học được rất nhiều điều, cô ấy thu lợi ích không nhỏ.

Nghiêm Dục cũng tới tham gia náo nhiệt.

Đương nhiên, chỉ là cậu ta muốn lười biếng mà thôi.

Nghiêm Dục ấm ức phàn nàn với cô ấy: "Trước đây cậu cũng cảm thấy chú Khai Thịnh rất tốt đúng không? Tôi cho cậu biết, chúng ta đều bị chú ấy lừa rồi, chú ấy không nên họ Giang, chú ấy họ Chu, Chu Bái Bì! Ở nước ngoài chú ấy sai sử tôi như súc vật hai năm, phần lớn chỉ toàn nước mắt. Thành ngữ mịt mù tăm tối này chính là sinh ra vì tôi."

Trịnh Tư Vận: "Đâu có tệ như cậu nói!"

Cô ấy cảm thấy Giang Khai Thịnh rất biết rèn luyện người.

Hiện giờ ngoài việc trẻ trâu như vậy ở trước mặt người nhà ra, lúc đi ở bên ngoài, Nghiêm Dục đã loáng thoáng có khí thế của kiếp trước.

"Tôi đang truyền thụ kinh nghiệm cho cậu đấy." Nghiêm Dục nói: "Chờ đi, chờ khi chú cảm thấy cậu đi theo chú Hà học được hòm hòm rồi, chú ấy sẽ cho cậu đi chỗ khác, hoặc là chỗ của chú Khai Thịnh, hoặc là chỗ của chú Hứa."

Trịnh Tư Vận cũng biết ý của chú.

Chú ấy muốn để cô ấy đi đến bên cạnh những người này xem thử.

Nhìn nhiều thì sẽ biết rốt cuộc bản thân muốn làm một người như thế nào.

Vốn dĩ Nghiêm Dục muốn nghỉ ngơi, nhưng lại lo lắng Giang Khai Thịnh lại tóm cậu ta trở về, thế nên mới đi theo bên cạnh Hà Thanh Nguyên lăn lộn một thời gian. Hà Thanh Nguyên biết suy nghĩ của cậu ta, cũng lười quản cậu ta. Cho đến hôm nay, Nghiêm Dục nghe phòng thư ký nói Hà Thanh Nguyên sẽ dẫn trợ lý đặc biệt và Trịnh Tư Vận đi Tín Huy, cậu ta bèn để ý, chán ngán xoay bút, đột nhiên nhớ ra

- tên Giang Thù kia đang làm thêm ở Tín Huy!

Cậu ta nghi ngờ có căn cứ đồng thời muốn báo cáo Trịnh Tư Vận có ý đồ yêu đương!

Nghiêm Dục lập tức thu dọn đồ đạc, đi theo phía sau bọn họ với vẻ mặt nghiêm túc: "Cháu cũng muốn qua đó."

Hà Thanh Nguyên liếc mắt nhìn cậu ta một cái "Rất tốt, cháu biết lái xe đúng không, hôm nay làm tài xế đi."

Nghiêm Dục: "Biết!"

Trịnh Tư Vận phản bác: "Cậu ta lái xe cháu sẽ say xe."

Nghiêm Dục: "?"

Trịnh Tư Vận liếc cậu ta một cái, đừng tưởng rằng cô ấy không biết cậu ta đi theo định làm gì, cậu ta nghĩ cũng đừng nghĩ.

Nghiêm Dục: "Tôi cứ muốn đi đấy!"

Hà Thanh Nguyên nhéo ấn đường, hai đứa này hoàn toàn không sợ anh ta chút nào, ở ngay trước mặt anh ta mà cũng cãi nhau được, bình thường ở trước mặt lão Nghiêm thì ngoan như gì.

"Đi, đi hết." Hà Thanh Nguyên bị quấn lấy đến hết cách.

Nghiêm Dục đắc ý nhếch miệng với Trịnh Tư Vận: "Cứ đi, cứ đi, tôi cứ muốn đi."

Trịnh Tư Vận: "..."

Một nhóm người đi tới Tín Huy, Hà Thanh Nguyên và Hứa Văn Trác họp gần hai tiếng đồng hồ, cuối cũng đã tới giờ cơm.

Trịnh Tư Vận không biết tại sao chuyện lại trở nên như bây giờ.

Cô ấy, Nghiêm Dục và cả Giang Thù ngồi chung một bàn ăn cơm, gần đây Tín Huy đang sửa chữa, căng tin cũng đóng cửa, bọn họ chỉ có thể ăn cơm thương vụ ở một quán ăn gần đó.

Từ sau sinh nhật hai mươi tuổi của Giang Thù, quan hệ của cô ấy và cậu ta cũng có một chút thay đổi rất nhỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!