Chương 10: (Vô Đề)

Trịnh Vãn không ngờ là mình sẽ gặp lại Nghiêm Quân Thành.

Cô không vứt bỏ tấm danh thiếp đó đi, thực ra thì suy nghĩ càng hướng về phía thực tế nhiều hơn. Mấy năm qua cô đã nếm trải hết thảy mọi sự ấm lạnh của tình người, nếu chỉ có một mình thì dù có khó khăn đến đâu, cô cũng sẽ không nói chuyện này ra với Nghiêm Quân Thành, nhưng cô có một điểm yếu lớn nhất, đó là cô sẽ sẵn lòng làm bất cứ điều gì cho con gái mình.

Ngay cả khi, cô sẽ không bao giờ bấm số điện thoại trên danh thiếp ấy, nhưng… lỡ như có chuyện gì xảy ra thì sao?

Tình cảm không lẫn chút tạp chất nào của khi đó đã chấm dứt từ hai mươi năm trước, và hôm nay, sau hai mươi năm, cuối cùng nó cũng đã biến chất mất rồi.

Trần Đoan vô cùng căng thẳng.

Anh ấy không giỏi giao tiếp, đặc biệt là khi phải đối mặt với ông chủ lớn đứng đầu, anh ấy sẽ lại càng vụng về hơn.

Anh ấy vừa định ngẩng đầu lên nhìn Nghiêm Quân Thành, thì dường như trợ lý Vương đi theo sau đã phát hiện ra điều gì đó, thế là trợ lý Vương vội vã chào hỏi anh ấy và nói một câu: "Phong cảnh ở đây rất đẹp phải không?"

Trên thực tế, hành động này vẫn chưa thỏa đáng cho lắm.

Hễ là trong tình huống khẩn cấp như thế này, trợ lý Vương sẽ không bao giờ giành mở lời trước khi Nghiêm Quân Thành nói.

Thử nghĩ lại mà xem, người đàn ông trước mặt anh ấy đây, cho dù anh ấy có là trợ lý đặc biệt thì cũng không hề nhận ra đó là ai, huống chi là chủ tịch Nghiêm.

Anh ấy đã đi theo chủ tịch lâu như vậy rồi, vậy nên anh ấy có thể mơ hồ đoán ra được sự thất thố của chủ tịch trong ngày hôm nay là bởi vì…

Trợ lý Vương nhìn người phụ nữ ngồi đó, cúi mặt xuống và không nói nên lời.

Những ngón tay thon thả của người phụ nữ đang nắm chặt dao nĩa.

Cô cụp mắt xuống, lông mi run rẩy vài cái, dường như là cô cũng kinh ngạc không thôi.

Kỳ lạ quá.

Rất kỳ lạ. Trợ lý Vương nghĩ, trong mắt những người trong ngành, chủ tịch Nghiêm là người thâm trầm khó dò và rất khó để nắm bắt, như thể là anh không có điểm yếu.

Nhưng chủ tịch có một điều cấm kỵ mà người ngoài không hề biết.

Trong những năm qua, tài sản trực thuộc Bất động sản Thành Nguyên trải rộng khắp cả nước, thậm chí, ở các thành phố cấp ba, cấp bốn, họ cũng phát triển rất nhiều dự án, nhưng Nam Thành như đã trở thành cấm địa vậy, chủ tịch Nghiêm chưa từng đặt chân đến đó.

Thuận theo lời nói vui của trợ lý Vương, Trần Đoan hoàn hồn lại, anh ấy cẩn thận trả lời: "Phong cảnh rất đẹp, chúng tôi đều thấy rất thích."

Cuối cùng, chỉ nhờ vào một từ "chúng tôi" mà Nghiêm Quan Thành đã nhìn sang Trần Đoan, đôi mắt anh bình tĩnh và không dao động, giống như một dòng sông không đáy vậy.

Trần Đoan lại lấy hết can đảm mà nói tiếp: "Mặc dù đây là lần đầu tiên đến tầng cao nhất của Thịnh Quan, nhưng cảm giác nơi đây cao cấp hơn tất cả những nhà hàng mà tôi đã từng đến."

Câu này là cảm nhận thật lòng của anh ấy.

Trợ lý Vương mỉm cười gật đầu: "Quả thật là nếu có cơ hội thưởng thức món tráng miệng ở đây thì rất tuyệt vời."

Sự chú ý của anh ấy vẫn tập trung vào chủ tịch Nghiêm và người phụ nữ đang ngồi im lặng.

Cẩn thận quan sát thì có thể trông thấy chủ tịch Nghiêm đang nghiến chặt răng, anh ấy chợt giật mình, nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh mà nói: "Chủ tịch, phòng đã được chuẩn bị xong."

Nghiêm Quân Thành khẽ "ừ" một tiếng.

Trợ lý Vương vội vàng bước sang một bên, như thể là để chỉ đường cho anh.

Là một trợ lý đặc biệt có năng lực, ngay cả khi đối mặt với những tình huống bất ngờ, thì anh ấy cũng phải tìm ra được giải pháp tốt nhất, giống như lúc này vậy, hành động của anh ấy đã âm thầm giải thích thay cho hành vi kỳ lạ của Nghiêm Quân Thành – hành vi anh đột ngột đi đến cái bàn này… Chỗ này là lối đi duy nhất để đến phòng riêng của anh, chứ anh cũng không cố tình đến đây hay gì.

Nghiêm Quân Thành bước đi rồi dừng lại khi trông thấy nhân viên của mình, dường như, nói chung là sẽ không còn đường đột như thế nữa.

Hết thảy mọi thứ đều trở nên thinh lặng vô cùng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!