Quý Hi lại mơ tới giấc mộng kia.
Gió tuyết lạnh lẽo thấu vào xương, bão tuyết càn quét bữa bãi khắp nơi.
Nàng còn tưởng rằng mình đã bị vùi lấp trong cơn bão tuyết kia, rồi bỗng dưng mặt trời lại xuất hiện, ánh mắt chời chói lóa, xua tan đi sự lạnh lẽo khắp nơi. Gió lạnh cũng trở lên ấm áp, mang theo hơi ấm của mặt trời tỏa đến.
Lớp băng tuyết bao phủ dần dần biến mất.
Thế giới lại chở lên nhu hòa ấm áp.
Lần đầu tiên phá lệ mang theo một giấc mơ đẹp như vậy, Qúy Hi có một đêm ngủ thật ngon giấc.
Vào sáng sớm. Chăn nệm trên sàn nhà, nửa thảm đã xốc lên, có chút hỗn loạn. Giường đơn bên cạnh, có hai người đang nằm trong một cái chăn, dán vào nhau ngủ, ngay tại đây lúc này.
Quý Hi ban đầu là ngủ trên mặt đất, đắp bên mình chiếc chăn mỏng, cũng giống như ngủ trực tiếp trên sàn nhà cũng không khác nhau là mấy, hơn nữa trong phòng lại bật điều hòa lạnh. Nửa đêm nàng bị Kiều Chi Du kiên quyết kéo lên giường. Lúc lên được giường ngủ, người đã muốn nghẹt mũi cảm lạnh.
Có lẽ sau khi uống rượu xong, đêm qua lại ngủ muộn. Qúy Hi đi ngủ so với mọi còn muốn say hơn.
Quý Hi thích sự ấm áp, lúc ngủ cũng vậy, theo bản năng luôn hướng đến sự ấm áp ngủ cho thoải mái. Giường lại không được rộng, nàng nằm một bên, dịch một tí dịch một tí, liền dán đếm ôm Kiều Chi Du lúc nào không hay.
Kiều Chi Du lại không giống Qúy Hi, nàng giấc ngủ không được sâu, trong phòng hơi hơi xa lạ, nàng đã tỉnh lại một lần.
Mở mắt mông lung, thoáng tỉnh táo lại một lát, liền nhìn thấy một khuôn mặt bình tĩnh, gần ngay trong ngang tấc.
Qúy Hi ngủ rất sâu, nửa mặt dán vào gối, tóc dài xão ra tán loạn.
Kiều Chi Du nhìn đến tư thế ngủ thân mật của hai người, làm cho giấc ngủ bị nhiễu loạn, mặt của Qúy Hi đang dán đến vai nàng, trong chăn thì ôm lấy eo, cũng không giống như ôm, mà chỉ tùy tiện đặt tay lên.
Tựa giống như một giấc mộng đang diễn ra.
Giống như có một người thân mật nằm chung chăn gối mỗi ngày, đã không biết bao nhiêu lần Kiều Chi Du vẫn luôn khát khao mong chờ điều này.
Kiều Chi Du nhìn Qúy Hi, trong phút chốc mỉn cười, nếu nói ngày thường Qúy Hi mang theo vẻ mặt văn tĩnh nho nhã kèm theo tia quật cường, thì đến lúc ngủ Qúy Hi cũng chỉ an tĩnh nhìn thật ngoan ~
Qủa Thực quá ngoan.
Đáng yêu thật sự.
Qúy Hi theo bản năng đến bên cạnh Kiều Chi Du, cảm nhận được ấm áp thoải mái mà nằm. Nàng ngủ rất quy củ, bình thường chỉ thay đổi một tư thế, rồi nằm bất động nguyên như vậy.
Thân mình Kiều Chi Du có chút cứng lại. Bởi vì trong chăn chân trần của Qúy Hi đang cọ cọ vào chân nàng, cả hai chân dán vào nhau. Hai người đều mặc quần ngắn, hai cái chân trơn bóng, cứ như vậy cọ vào nhau một chỗ…. Đặc biệt là mặt của Qúy Hi còn đến gần mặt nàng, hô hấp đều đều phả lên mặt.
Đột nhiên, tim Kiều Chi Du đập nhanh hơn, không còn sự bình tĩnh. Thật ra thì cũng không tính là quá thân mật, chỉ là dựa vào nhau có chút gần nhau.
Có cảm giác, phóng to đến thật gần.
Kiều Chi Du tiếp tục nhìn chằm chằm Qúy Hi, thất thần, ánh mắt dừng ở lông mày xinh đẹp của nàng, xem đến nhập tâm mê mẩn.
Nếu ngày hôm qua động tâm bởi vì say rượu, vậy hiện tại tính là vì sao?
Thật sự tối hôm qua nàng có hơi xúc động khi ở cạnh Qúy Hi, nàng phải lên ý thức được, nàng đối với Qúy Hi có cảm giác không phải bạn bè. Nàng thừa nhận rằng, Qúy Hi mọi mặt đều hợp với nàng.
Nàng thật sự thích, rất thích.
Đây là yên lặng nảy sinh tích tụ dần dần mà thích, đã rất rõ ràng, nàng đã không còn cách gì có thể chối bỏ được cảm xúc hiện tại của mình.
Chỉ là nàng thật sự không nghĩ tới, mình lại có cảm xúc như vậy trên người một cô gái.
Bây giờ phải lên vui vẻ sao? vì đã tìm được người mình động tâm. Kiều Chi Du khảy khảy vén sợi tóc đang dán trên mặt Qúy Hi ra, đầu ngón tay trở về, không nhịn được mà vuốt ve khuôn mặt vỗ vỗ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!