Quý Hi hoàn hồn lại xong, tiếp tục chuyên chú giúp Kiều Chi Du mát xa thái dương. Không hề tiếp tục suy nghĩ chuyện khác.
"Khá hơn nhiều rồi, đừng ấn."
" Kiều Chi Du nghĩ không muốn Qúy Hi vất vả vì mình mát xa nữa, tiếng nói thủ thỉ, âm thanh quyện lại. " Dựa vào vai một chút."
"
Qúy Hi còn chưa kịp lên tiếng.
Vài đã nặng xuống rồi.
Nàng lại tựa vào vai.
Đây cũng là đang tin tưởng mình đi? Ngày thường cường thế như vậy, bây giờ ở trước mặt mình lại không che dấu một chút yếu ớt nào. Qúy Hi lặng lẽ buông tay xuống, eo thẳng tắp, không chút nhúc nhích cho Kiều Chi Du dựa vào.
Sẽ không thay đổi cách dỗ người khác.
Chỉ có thể lẳng lặng ngồi yên cho nàng tựa đầu vào vai mình.
Trên thực tế, Kiều Chi Du lại thích như vậy, chỉ cần có hai người ngồi cạnh bên nhau như vầy là đủ rồi.
Không gian trong phòng yên tĩnh.
Vẫn là Qúy Hi lên tiếng nhỏ nhẹn phá vỡ bầu không khí trước: "Nếu nhức đầu có thể đi ngủ trước."
"
Kiều Chi Du âm thanh mềm như bông: "Còn chưa có đi tắm."
"
"
"Vậy nghỉ ngơi một lát rồi đi tắm."
" Xem trạng thái này của nàng, Qúy Hi thật sự lo nàng sẽ té trong phòng tắm mất.
Kiều Chi Du: "Ân."
"
Đối thoại vụn vặn qua đi, lại bình yên ấm áp, làm Kiều Chi Du càng rới vào trong mộng tưởng hưởng thụ, luyến tiếc rời khỏi vai của Qúy Hi.
Quý Hi nhìn bộ dáng say đến mệt mỏi của Kiều Chi Du, nhất thời có cảm giác đau lòng. Tại sao lại như vậy? lúc nào cũng thích uống rượu?
Cuối cùng vẫn không nhịn xuống được, Qúy Hi dài dòng một câu: "Về sau vẫn là lên uống ít rượu lại, tiểu gia hỏa sẽ lo lắng cho ngươi."
"
Lời này nghe như thế nào, cũng giống như là đang lo lắng cho ta.
"Tâm trạng không tốt, ngươi có ở cùng ta?" Kiều Chi Du nặng nề hỏi Qúy Hi. Nàng uống rượu, đơn giản là để hết buồn chán, nếu mà có người có thể ở cùng lúc nàng không được vui, còn phải uống rượu làm gì.
Quý Hi: "Có thể."
"
Kiều Chi Du tìm đường tra hỏi: "
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!