Chương 29: Mong ước có một gia đình như vậy

Bị cha me ruột vứt bỏ, Qúy Hi cũng cảm thấy chính mình cũng không đến lỗi đặc biệt xui xẻo vậy. Ít nhất nàng còn không bị chết trong cơn mưa tuyết lạnh cóng kia, ít nhất cũng không bị bọn buôn người bán đi, mà được đưa đến cô nhi viện, ít nhất sau này nàng còn được nhận nuôi, gặp gỡ được một người bà không tệ lắm, ít nhất hiện tại, nàng cho dù có nghèo vẫn ấm áp gia đình.

Bởi vì từng bị người thân nhất vất bỏ chính mình…… bởi vì đã từng trải qua cảm giác bị vứt bỏ một lần, Qúy Hi bây giờ đều không có suy nghĩ dựa vào bất kỳ là ai. Cho nên nàng so với mọi người đều ganh đua hơn, nghĩ rằng khi lớn lên, muốn cho chính mình chở lên cường đại. Chỉ có bản thân mình mới vĩnh viễn sẽ không vứt bỏ bản thân mình, nàng ngay từ khi còn nhỏ đã hiểu rõ điều này.

Cũng đúng, vì đã trải qua hết thảy mọi việc như vậy, Qúy Hi cảm thấy nàng không cần phải suy nghĩ đến vấn đề đó làm gì nhiều. Chính là dựa vào bản tính cố chấp ương ngạnh của mình, nàng mới đi được tới ngày hôm nay.

Quý Hi cũng không còn cảm giác chải qua việc nào so với cái hôm bão tuyết đó nữa, bởi vì nàng hết thảy đều đang nỗ lực tốt lên từng ngày.

Nhưng hôm nay khi nhận được điện thoại của Dương Bình, nàng vẫn là khóc. Chuyện này trước sau đều giống như một vết sẹo không thể xóa nhòa ở trong lòng nàng, bị người ta dùng tay nhéo một cái, vẫn còn cảm thấy đau. Nàng cắn răng suy nghĩ, sẽ lại không có lần sau nữa đâu.

Kiều Chi Du chỉ cần liếc mắt thôi đã cảm thấy Qúy Hi đã khóc, có dấu vết con mắt còn hồng hồng.

"Không có gì, mắt có chút không thoải mái." Qúy Hi lại dùng tay xoa xoa mắt, tạo ra biểu cảm giả dối, nàng cười nói sang chuyện khác, dắt Kiều Thanh đi, "Vào đi, hôm nay bên ngoài nóng quá."

"

Đứng ở cửa là một lớn một nhỏ đều mặc váy, Kiều Thanh mặc một chiếc váy nhỏ vàng nhạt liền thân. Kiều Chi Du lại mặc một chiếc váy dài tay ngắn bó eo, tóc dài cột lên thảnh thơi, thành thục mà lại ưu nhã.

"Lão sư. Cái này tặng cho người."

" Kiều Thanh đem một túi đồ ăn vặt lớn đến cho Qúy Hi.

Qúy Hi tiếp nhận, sờ sờ đầu Kiều Thanh, "Lão sư đã nói rồi không cần đồ ăn vặt mà."

"

Kiều Thanh đáp lại Qúy Hi nói: " Đây là dì cấp chuyên môn cho lão sư mà."

Quý Hi nhìn Kiều Chi Du không biết lên nói gì, chỉ cười cười.

Lúc này, Kiều Thanh ở một bên ra dáng nói thêm một câu: "Dì đối với lão sư rất tốt."

"

Quý Hi cùng Kiều Chi Du đồng thời cúi đầu ăn ý nhìn Kiều Thanh, cùng nhau cười, tiểu gia hỏa này lại đang đánh chú ý gì vậy, lời nói như là có ẩn ý. Kiều Thanh nhấp cái miệng nhỏ cười nhẹ, một tay dắt Qúy Hi, một tay khác dắt Kiều Chi Du, đem Kiều Chi Du đi vào phòng.

"Tiểu Thanh, ăn cơm rồi sao?" Qúy Hi ngồi xổm xuống thân.

Kiều Thanh gật gật đầu: "Ăn."

"

"Ngươi ăn không?" Kiều Chi Du hỏi Qúy Hi.

Quý Hi có lệ nói: "Ăn."

"

Kiều Chi Du thấy được trên bàn sách có bịch bánh mì hỏi: "Chỉ ăn bánh mì?"

"

"Không đói bụng." Qúy Hi cười nói.

Quý Hi điềm tĩnh, trên người mang hương vị nhàn nhàn, có thể so sánh với hơi thở của Nghệ thuật thì đúng hơn. Nàng ở nhà trang điểm đến tùy ý, chính là mặc một cái quần đùi ngắn, đi kèm với áo ơ mi ô vuông cổ áo rộng thùng thình, tay áo hơi vén lên, hơi mỏng còn dài, có vẻ nhìn thân thể thật sự "Yếu đuối mong manh."

"

Kiều Chi Du thoáng nhìn đến đôi chân trần chụi của nàng, một đôi chân thon dài, đều đã gầy như vậy rồi mà còn không hay ăn cơm. Chỉ là lời không có nói ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!