Nàng nói ta đang đợi ngươi, tựa như đang nói "Cho ta lập tức phải đi xuống dưới", Qúy Hi nhìn chằm chằm tin nhắn, suy nghĩ đến ngữ khí của Kiều Chi Du khi nói đến những lời này.
Kiều Chi Du ở cửa phụ tầng ba nhìn thời gian chờ thang máy. Nhìn thấy thang máy tầng 22 bắt đầu xuống, một tầng một tầng xuống dần.
Tầng B3.
Thang máy dừng lại, mở cửa.
Qúy Hi nâng nâng lên nhìn, một gương mặt tinh xảo quen thuộc đang dần hiện ra cùng với cửa thang máy, một chút một chút hiện vào mắt nàng.
Mái tóc quăn, môi đỏ, cùng với nụ cười nhạt nhàn nhã thong dong quen thuộc. Không chút để ý nhìn thẳng đến, cho ngươi ta cảm giác thật kinh diễm xinh đẹp.
Quý Hi không khỏi nghĩ, khó trách trông công ty đồng nghiệp nam mỗi lần thảo luận về Kiều tổng lại kích động như vậy. Nếu như chính mình là nam, đại khái ………………. Cũng sẽ thích nữ nhân như vậy. Con người thành thục, cộng thêm các loại mị lực khác.
Suy nghĩ bay xa. Qúy Hi đột nhiên phát hiện, chính mình hình như chưa bao giờ suy xét đến hình mẫu lý tưởng trong lòng là gì, hoặc là, tương lai sẽ ở bên cạnh dạng người nào?
Vội vàng học tập, vội vàng kiếm tiền, Qúy Hi căn bản không có suy nghĩ đến chuyện yêu đương, người theo đuổi nàng, nàng đều máy móc cự tuyệt, bởi vì nàng không nghĩ sẽ khiến bản thân mình phân tâm.
Kỳ thật, nàng cũng chưa gặp gỡ qua người khiến cho bản thân mình thích, càng đặc biệt không biết cảm giác khi thích một người sẽ như thế nào. Tình cảm đối với nàng mà nói, thật ra là một cái lĩnh vực thực sự không quen thuộc.
Đi ra khỏi thang máy, nhìn đến Kiều Chi Du xong, Qúy Hi bên môi khẽ nhếch lên.
Kiều Chi Du đi giày cao gót, so với Qúy Hi còn muốn cao hơn vài cm. Mạnh miệng xong lại mang ra bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời, rất có ý tứ a. Nàng mỉn cười, nhìn Qúy Hi nói: "
"Đi thôi."
"
Quý Hi đi theo phía sau Kiều Chi Du, ra tới gầm gara để xe.
Kiều Chi Du ngày thường ở công ty đều sẽ mang giày cao gót, vì để tiện lái xe, trong xe luôn có thêm một đôi giày đế bằng. Qúy Hi cũng mang giày cao gót khi đi làm nhưng mà họ lại không giống nhau, bởi vì nàng là nhân viên tầng chót không phải cao tầng, thường xuyên phải giống như ngày hôm nay, chạy tới chạy lui đi làm việc bên ngoài, đi giày cao gót vào chân quá mệt mỏi. Chịu không nổi.
Sau khi lên xe.
Kiều Chi Du theo bản năng nhìn đến chân đau của Qúy Hi, nàng nói: "
"Nếu thấy khó chịu có thể bỏ giày ra đi."
Ở trong xe của người khác mà cởi giày thì thật bất lịch sự, Qúy Hi đánh chết cũng không chịu, "Không có chuyện gì, không khó chịu."
"
Kiều Chi Du nhịn không được nói: "
"Đều rách cả da ra rồi mà còn không khó chịu?"
"
"Không khó chịu." Qúy Hi lặp lại một lần nữa, mín môi dưới. Chính là bộ dạng đừng có bức ta, đã nói không khó chịu là không khó chịu.
Kiều Chi Du bất đắc dĩ nhìn Qúy Hi bằng hai mắt, không có cách với nàng.
Trầm mặc xuống, nàng lại hỏi: "Ngươi đi giày số bao nhiêu?"
"Hỏi cái này làm gì?" Qúy Hi nghi hoặc.
Kiều Chi Du nhẹ nhàng một câu: "Tò mò."
Tò mò cái gì? Qúy Hi nói: "37."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!