Khương Niệm nói xong, trên bàn cơm có vẻ vi diệu an tĩnh, thực loạn thực loạn rồi.
Diêu Nhiễm đang gắp đồ ăn cũng không có bỏ lên miệng, mà đang âm thầm đánh giá phản ứng của Kiều Chi Du. Nhưng kiều tổng thật bình tĩnh, cũng không nói gì, căn bản là không thể nhìn ra nàng đang nghĩ cái gì.
Tính cách của Kiều Chi Du là như thế, luôn là treo nụ cười ở trên mặt, lại làm cho người khác không thể hiểu được hàm ý của nụ cười đó có ý gì.
"
"Ngươi đừng có nói bậy."
" Qúy Hi nhìn Khương Niệm, liền biết ngay mà Khương Niệm có bao giờ mà quản được cái miệng của mình.
Quý Hi là người không giỏi vui đùa, là người không để cho ngươi khác khơi gợi lên sự vui đùa. Nàng khi nào mà bị lôi ra đùa giỡn, sẽ thường xuyên nói một câu nghiêm túc "
"Đừng nói bậy."
", cho thấy rõ lập trường của mình.
Khương Niệm chiều theo ý Qúy Hi hạ xuống ý đồ của mình.
Chỉ là xem biểu tình, Qúy Hi liền đoán được trong đầu Khương Niệm đang suy nghĩ cái gì, thật sự khâm phục năng lực của Khương Niệm cái gì cũng nghĩ được, nàng gắp cho Khương Niệm một miếng thịt vừa chín tới đưa vào trong chén, "
"Ngươi không phải thích ăn cái này sao, ăn nhiều một chút."
"
Làm cho nàng ăn nhiều, ăn nhiều ít nói lại.
Một ly rượu cũng đã uống xong.
Ở dưới bàn ăn, Khương Niệm dùng đầu gối nhẹ nhàng chạm vào chân Diêu Nhiễm.
Ám chỉ triệt để.
Diêu Nhiễm buông ly rượu xuống.
Khương Niệm làm bộ làm tịch lấy điện thoại ra nhìn nhìn, sau đó cõi lòng đầy xin lỗi áy láy nói: "
"Ai, trong tiệm hiện tại đang có khách chờ, i ta phải đi qua đó một chuyến rồi."
"
Diêu Nhiễm đặt chiếc đũa xuống, cùng Khương Niệm diễn trò: "
"Khách hàng gì vậy a, hiện tại liền phải đi sao? Chưa ăn xong mà, ngươi kêu hắn khi khác hẹn lại đi."
"
Khương Niệm như vậy nhíu mày, "
"Không có biện pháp. Này là khách quen, đêm nay đúng lúc có thời gian."
"
Diêu Nhiễm lại suy ngẫm nói: "
"Vậy thôi, để ta đi cùng với ngươi qua đó."
"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!