Qúy Hi khéo miệng khẽ hạ xuống.
Đúng thật, Kiều tổng có thói quen lúc nào cũng ác thú vị.
Kiều Chi Du cúi đầu, nhéo nhéo mũi Kiều Thanh, Vậy giờ có thể đi ngủ chưa?
Kiều Thanh lộ ra gương mặt tươi cười, nắm tay Qúy Hi cùng Kiều Chi Du đến mép giường đi.
Nàng bò lên giường trước, sau đó kéo tay Qúy Hi đi lên.
truyen bjyx
Giường đủ lớn, ba người cùng ngủ dư dả.
Quý Hi ngồi ở giường người khác, nhìn Kiều Thanh đã chui vào chăn, nhịn không được lại sờ sờ khuôn mặt trẻ con của nàng.
Đáng yêu cự kỳ.
Kiều Thanh ngoan ngoãn: Lão sư, đi ngủ.
Được, chúng ta đi ngủ.
Kiều Chi Du mang kem dưỡng bỏ lên tay, bắt đầu chậm rãi xoa xoa, nàng nhìn nghiêng qua trên giường thấy Qúy Hi một bên đùa với Kiều Thanh một bên cười tươi không ngớt, thật đúng là yêu thích trẻ con.
Quý Hi nằm xuống bên cạnh Kiều Thanh.
Nằm trên gối cùng chăn mềm mại, mang theo mùi hương dịu nhẹ thoang thoảng, thoải mái dễ ngửi.
Nàng không quen giường lạ, cũng không đặc biệt chú ý, có chút có chút hơi không quen, nhìn chung là không được tự nhiêm cho nắm.
Ta tắt đèn.
Kiều Chi Du bôi kem dưỡng tay, đi lên giường nói.
Quý Hi ôn nhu đáp: Ân.
Đèn ngủ treo một bên, đèn trên đầu giường tỏa ra ánh sáng tối vàng ấm phủ lên giường, trong phòng nháy mắt thay đổi màu sắc, cũng thay đổi bầu không khí.
Kiều Chi Du kéo chăn ra nằm xuống, hướng thói quen hay nằm xuống ngủ.
Nàng thấy nửa khuôn mặt giấu dưới gối của Qúy Hi, chính là cùng với Kiều Thanh đang cười.
Quý Hi khi cười to, đôi mắt sẽ cong cong, thực tươi đẹp.
Nhưng Kiều Chi Du rất ít khi được nhìn thấy nàng cười như vậy.
Lão sư.
Cái gi?
Kiều Thanh ngượng ngùng: Ta có thể ôm ngươi không?
Có thể.
Đêm đã khuya, tiếng nói chuyện phiếm thật nhẹ.
Giống tiếng gió nhẹ thổi qua tán lá xanh, phát ra lúc nói chuyện vang vang nhẹ nhàng.
Kiều Thanh lớn mật ôm lấy Qúy Hi, càng thẹn thùng mà nói một câu: Lão Sư, ta thích ngươi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!