Vương Hiểu Thư nhìn chằm chằm màn hình máy tính, cô đả thả ra hai ô vuông, mọi người canh giữ ở ngục thất trên phòng thí nghiệm Lượng Tử hẳn đã bị zombie ăn luôn đầu óc. Không cần hoài nghi, kí hiệu hình người này tuyệt đối không có khả năng là "người", cho dù Z gọi bọn họ là "người", nhưng theo ý hắn, người sống cùng với xác chết có gì khác nhau đâu?
Vương Hiểu Thư xoay xoay cái cổ mỏi nhừ, quay đầu nhìn thoáng qua Z, hắn đang nghiêm túc vận hành thứ gì đó, khuôn mặt tinh xảo với đường cong hoàn mỹ, cởi ra hai nút thắt gần cổ áo sơ mi, giữa chiếc cổ trắng nõn thon dài là hầu kết khiêu gợi làm người xem miệng đắng lưỡi khô.
Không biết vì sao, Vương Hiểu Thư cảm thấy hiện tại mình ngày càng... Nói thế nào đây, giống như cô ngày càng trung thành với dục vọng của bản thân rồi. die»ndٿanl«equ»yd«0n
Có lẽ, có thể là cô thật sự tiếp nhận Z ở trong sinh mệnh của mình, dường như có một số việc chính là nước chảy thành sông. die»ndٿanl«equ»ydd«on
Cô đứng lên, chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, nhìn người đàn ông nghiêm túc này, chọn thời điểm nói chuyện mà không quấy rầy đến hắn.
Z ngẩng đầu lên ngay khi cô dừng bước, con mắt hẹp dài nhìn cô, thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"
Vương Hiểu Thư vặn eo: "Mệt mỏi, em đi ngủ."
Z nhìn màn hình máy tính, thấy không có hai ô vuông, hình ảnh được gửi từ camera là đám zombie, cô đã giải quyết không ít người theo yêu cầu của hắn, điều này làm hắn cảm thấy thực chất mình cũng không hiểu rõ về cô.
Nhưng dù thế nào cũng được, sự việc rốt cuộc vẫn phát triển theo hướng tốt.
Hắn chậm rãi buông dụng cụ trong tay, con mắt sau kính một bên khẽ híp, bên kia gần như nhắm lại, thoạt nhìn giống như đang liếc mắt đưa tình, nhưng cảm giác này chỉ trong thoáng chốc, hắn nhanh chóng cởi mắt kính, nhìn cô nói: "Đi đi, khi tỉnh ngủ nếu em còn muốn làm thì có thể lại đến."die»ndٿanl«equ»yd«on
Vương Hiểu Thư gật đầu: "Em làm theo những gì anh nói, anh cũng sẽ làm theo yêu cầu của em, đúng không?"die»nndٿanl«equ»yd«on
"Đương nhiên." Z gật đầu, sau đó lạnh nhạt nhìn cô, "Em đang hoài nghi anh sao?"
"... Đừng có kiêu ngạo."
"Kiêu ngạo?" Z khinh thường nói, "Nếu đối tượng hình dung của từ này là anh, anh có thể nói cho em, đây không phải kiêu ngạo, chỉ là khá giỏi về giả bộ không thành thục mà thôi."
Vương Hiểu Thư thở dài, mệt mỏi xoa thái dương không nói gì nữa, xoay người rời khỏi phòng thí nghiệm.
Z nhìn bóng lưng nhỏ gầy của cô, có phần không yên lòng, dù sao mấy chuyện cô vừa làm thật không phù hợp với cái nhìn của chính mình, cho nên hắn nghĩ một lát rồi đứng dậy rời khỏi phòng thí nghiệm cùng cô. die»ndٿanl«equ»yd«on
Vương Hiểu Thư quay đầu nhìn hắn, không nói gì, trực tiếp nằm xuống giường đã được người máy dọn dẹp, không hề kinh ngạc vì sao thiết bị ở nơi này thật đầy đủ, thậm chí hắn lại làm một phòng thí nghiệm ở dưới lòng đất càng sâu thì cô cũng sẽ không kinh ngạc. die»ndٿanl«equ»yd«on
"Đi ngủ sớm một chút." Z nói một câu nhỏ không thể nghe thấy, mất tự nhiên nhìn về phía cô, nhưng vừa nhìn lại thấy cô đã ngủ..... Nhìn xem đi, đây là nhân loại, luôn chạy như điên trên đường tìm chết mà chưa từng ngừng lại, ha ha.
Z xoay người muốn đi, nhưng đi vài bước lại lui về, mắt nhìn phía trước, cứng nhắc kéo chiếc chăn mỏng manh rồi đắp lên người cô, làm xong lại có vẻ không thoải mái, do dự hồi lâu, cuối cùng cúi đầu nhìn cô một cái, khuôn mặt ngủ say của cô làm hắn không thể rời mắt, có lẽ cô nói đúng, không có vấn đề gì là không giải quyết được, có lẽ là bởi vì là cô, cho nên cho dù tùy hứng không nghe lời lười biếng ngu xuẩn đến mức nào hắn cũng có thể chịu được, cho dù cô làm tất cả chuyện xấu khiến hắn phẫn nộ, hắn vẫn sẽ yêu cô.
Tâm tình vốn đang không vui lại biến mất khi vừa nghĩ như vậy, quên đi, hắn cũng không thù dai.
Khi Vương Hiểu Thư tỉnh ngủ, chung quanh thật im ắng, đèn tắt, chỉ có đèn ngủ ở đầu giường, nhưng từ sau khi uống thuốc của Z cô đã không bị quáng gà nữa, hắn còn nhớ kỹ bật đèn ngủ, thật là có lòng.
Quá thông minh, người thông minh đúng là đáng yêu.
Vương Hiểu Thư xuống giường, xoa xoa bả vai, uể oải đi đến phòng thí nghiệm, cô đặt ngón tay trên cửa gõ hai lần, sau khi đẩy cửa thấy hắn vẫn còn đang làm việc hăng hái, cô khoanh tay đứng dựa vào cửa, thích thú nhìn hắn buông đồ trong tay rồi lại nhìn về phía cô, cảm giác toàn bộ thế giới chỉ có hai bọn họ dường như cũng không tồi, ít nhất cô không cần lo lắng có người cướp đi hắn.
"Em muốn đứng cạnh cửa bao lâu?" Z quay đầu đưa lưng về phía cô hỏi.
Vương Hiểu Thư bỗng dừng lại, có chút xấu hổ đứng thẳng người, haiz, vừa rồi quá luống cuống.
"Em nên tiếp tục công việc của mình." Z vẫn quay lưng về phía cô, mắt nhìn dụng cụ trước mặt, ánh sáng màu lam phát ra từ lọ chiếu vào mắt kính của hắn có vẻ quỷ dị, "Nếu bởi vì em lười biếng mà chậm trễ thời gian, vậy thì anh không ngại giảm bớt thời gian cho việc mình muốn làm."
Vương Hiểu Thư vừa ngoan ngoãn đi tới cạnh máy tính vừa hỏi hắn: "Ví dụ như?"
"Không có ví dụ, chuyện rất đáng sợ đều là tự em mơ mộng, đây không phải việc em am hiểu nhất sao?"...
Độc miệng như vậy tranh cường háo thắng như vậy thật sự làm cho người ta hiểu được lúc trước vì sao hắn muốn xử lý thể thí nghiệm khác! Nếu hắn sinh nở bình thường, cô thật hoài nghi hắn có từng có em trai em gái hay không, chẳng qua trước khi sinh ra đã bị hắn xử lý trong tử cung.
Vương Hiểu Thư bất đắc dĩ ngồi vào ghế tựa, mở máy tính nhìn hình người đi tới đi lui trong ô vuông, đột nhiên hỏi: "Đám zombie này có thể tiêm vắc xin phòng bệnh hay không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!