Vương Hiểu Thư bị Z đưa về phòng thí nghiệm, hắn đẩy cô vào phòng tắm, đưa cho cô áo trong màu đen không có tay áo và một chiếc quần jean ngắn, chờ cô tắm xong đi chân không ra ngoài, cạnh cửa là một đôi giày xăng đan mới tinh.
Vương Hiểu Thư mím môi nhìn chằm chằm đôi giày, chậm rãi đi vào, dù là số đo quần áo hay giày đều vô cùng vừa vặn, hơn nữa cũng rất thoải mái, điều đó khiến tâm tình cô vô cùng phức tạp, mà đầu sỏ làm tâm tình cô phức tạp đang đứng trước bàn sửa sang lại thứ gì đó.
Z đứng trước bàn, đem những thứ trên bàn bỏ vào vali xách tay, cô nhìn thấy trong đó là súng lục đặc chế, dung dịch, thuốc và thực phẩm nén, đó đều là những thứ vô cùng trân quý hiện nay. Cô còn thấy hắn đang lựa chọn những vật khác, dường như hắn đang do dự, suy tư hồi lâu rồi nhét rất nhiều đồ ăn vào, Vương Hiểu Thư nhìn xem mà mắt bốc lửa.
Thật săn sóc, chuẩn bị cho ai? Không phải cho mẹ hắn chứ? Trong sách không nói vị thiên sứ đại nhân nào sinh ra tiểu ca này... Chẳng lẽ là Y Ninh? Không đúng, hiện tại hai người còn chưa liên lạc, không phải là cô ta, kỳ quái.
Vương Hiểu Thư nhíu mày suy tư, chính cô cũng không nhận ra biểu cảm của mình chua chát biết bao nhiêu, Z quay đầu nhìn thấy sắc mặt như mây đen trên thành lũy của cô, thuận tay nhét một chiếc psp vào hành lý, kéo khóa rồi đi về phía cô.
Vương Hiểu Thư hoàn hồn, xấu hổ tránh ánh mắt của hắn, gượng gạo nói: "Tôi phải đi, cảm ơn quần áo và giày của anh."
Z lạnh nhạt nói: "Không cần, dù sao cô cũng lao động chân tay để trả giá rồi."
"....." Sắc mặt của Vương Hiểu Thư ngày càng khó coi, lạnh lùng nhìn hắn, quay đầu bước đi.
Z giữ chặt cổ tay cô, nhét tay cầm vali vào trong tay cô, mặt không biểu cảm nói: "Bên trong này có đầy đủ, những thứ cô cần đều có." Hắn lấy ra một chiếc chìa khóa từ trong túi áo, luồn một sợi dây rồi đeo vào cổ cô, cô sững sờ nhìn hắn, hắn thản nhiên nói, "Xe ở ngoài cửa, màu đen, đừng mở nhầm."
Chuẩn, chuẩn bị cho cô? Vương Hiểu Thư được sủng ái mà lo sợ, mê mang trước hành động của Z, há miệng không nói được gì.
"Cô cầm cái này." Z lấy một chiếc máy vi tính giống như ipad từ trong ngăn tủ, khởi động máy rồi nói, "Nhớ đi theo con đường này, đừng có chạy lung tung, nếu không cho dù đồ ăn đầy đủ, cô cũng sống không lâu." Ngón tay thon dài của hắn xẹt qua màn hình máy tính, hướng dẫn trình tự vô cùng rõ ràng, cho dù là loại mù đường như Vương Hiểu Thư cũng có thể xem hiểu.
Vương Hiểu Thư cứng ngắc tiếp nhận, ánh mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm màn hình.
Z cũng không gấp, đi tới một cái bàn khác, lấy nước và thuốc, đưa cho cô nói: "Uống đi, uống xong là cô có thể đi."
"Đây là thuốc gì?" Vương Hiểu Thư nhíu mày nhìn viên thuốc không lớn không nhỏ trong lòng bàn tay trắng nõn của hắn, không biết nên vui hay buồn.
Đã sớm biết hắn không tốt như vậy, không phải là muốn làm loại thí nghiệm vô cùng tàn ác lên người cô chứ? Để cô mang theo bệnh độc đi tai hoạ những người khác? Cô thực đồng tình những người đó.
Z nhìn vẻ mặt của cô, xoay người ngồi xuống ghế tựa, kéo ngăn kéo lấy ra một hộp thuốc lá, mắt lạnh nhìn cô, cười mà như không hỏi: "Thuốc gì?" Sau đó không cần cô trả lời, nói thẳng, "Đương nhiên là thuốc tránh thai."
Khóe miệng Vương Hiểu Thư giật giật, vẻ mặt không biết chỗ nào không đúng, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy bị nội thương.
Cô do dự thật lâu, thấy vẻ kiên định "cô không uống thì đừng hòng chạy" của Z, đành phải uống thuốc.
Z nhìn cô uống thuốc, sau đó cầm hành lý rời đi mà không quay đầu lại, gạt tàn thuốc đứng lên, đóng mạnh ngăn tủ bên cạnh, hờn dỗi chống tay trên bàn thí nghiệm.
Có đôi khi ngẫm lại, người độc thân đến chết không nhất định là vì tính cách quái gở thích tỏ vẻ khốc, mà là vì bọn họ không hiểu làm thế nào để bày tỏ tình cảm với người trong lòng, chỉ biết lấy lòng đối phương ở góc độ vật chất, nhưng lại thiếu hiểu biết về âm mưu quỷ kế và những sự việc khác bên ngoài, muốn vuốt mông ngựa [1] lại vỗ vào đùi ngựa, thật sự là vừa bất đắc dĩ vừa uất ức.
[1] Vuốt mông ngựa: nịnh hót.
Z xoay người tựa vào mép bàn, nhu nhu thái dương, chợt nghe chỗ cửa có động tĩnh, kinh ngạc nhìn qua, không ngờ thấy được Vương Hiểu Thư.
Hắn khó có thể tin nhìn cô, biểu đạt sự kinh ngạc của mình vô cùng rõ ràng.
Vương Hiểu Thư xấu hổ nhìn hắn, tuy rằng hắn làm thật nhiều việc xấu, nhưng ngay từ đầu ngoại trừ ép cô làm cái kia, hắn chưa từng hại cô.
Đương nhiên, điều đó cũng không có nghĩa hắn là người tốt, cô có diễm phúc nhìn thí nghiện không hề có nhân tính của hắn một lần, đến nay vẫn khắc sâu trong trí nhớ. Cô cũng chưa từng quên người tạo ra tận thế là ai, cô trở về là có nguyên nhân.
Z đã nói, nếu cô không đi theo con đường đúng hướng dẫn, sẽ chết rất nhanh, tuy rằng cô không tin hắn, nhưng vẫn muốn hiểu biết thêm một chút, dù sao cô biết tình tiết, bây giờ nơi nào an toàn cô cũng đã cân nhắc, cô muốn nhìn điểm cuối là ở đâu, nếu là nơi nguy hiểm, cô sẽ đặt hắn vào danh sách đen, như vậy cũng không tính là oan uổng.
"Anh đừng để ý, tôi vừa rồi không nghe kỹ lời của anh, cho nên quay về hỏi một chút." Vương Hiểu Thư che miệng ho hai tiếng, không được tự nhiên nói, "Điểm cuối trong phần dẫn đường là ở nơi nào? Tôi xem thấy chữ cái ở phía trên hình như là một cái tên? Tôi không hiểu."
Z ngẩn ra, sau đó lấy một tờ giấy giống như bảng kế hoạch từ bàn phía sau, trang giấy có kích thước bằng giấy A3, hắn cầm giấy, không tập trung nói: "Là cái này."
Ngón tay hắn đặt ở một vòng đỏ lớn trên trang giấy, xung quanh vẽ đầy đường kẻ và công thức, lộn xộn khiến cô hoàn toàn không hiểu, ngoại trừ vài chữ cái tiếng anh cực nhỏ ở ngoài, những kí hiệu kỳ quái còn lại cô không biết một chút gì...
Haiz, chẳng lẽ chữ viết nơi này không giống thế giới bình thường?!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!