12
Đến sáng hôm sau, khi tỉnh lại, chúng tôi mới nhận ra ngày tôi được dự đoán sẽ c.h.ế. t đã lặng lẽ trôi qua.
"Thật tốt quá, thật tốt quá..."
Diệp Trụ ôm chặt lấy tôi, không chịu buông tay.
Trong lời anh toàn là sự vui mừng.
"Khụ khụ, nhẹ chút thôi!"
Tôi suýt nghẹt thở vì bị anh ôm quá chặt.
Diệp Trụ vội vàng nới tay:
"Vợ ơi, em không sao chứ? Anh vừa mừng quá, không kiểm soát được."
...
Không kiểm soát được?
"Thế giới không g.i.ế. c được em, suýt chút nữa thì anh g.i.ế. c em rồi. Thế mà anh còn nói không kiểm soát được?!"
"Vợ ơi, để bày tỏ sự hối lỗi, anh sẽ sinh con cho em nhé?"
Tôi: ?
Tên khốn này đang nói cái quái gì vậy?
Anh là đàn ông! Đàn ông thì sinh kiểu gì?
"Đàn ông thì sao mà sinh?"
"Kiếp trước, viện nghiên cứu của anh đã thành công rồi. Chỉ cần cấy vào cơ thể nam giới, anh cũng có thể sinh con."
Diệp Trụ xoa đầu tôi:
"Anh biết em sợ đau, cũng biết do hôn nhân bất hạnh của mẹ em khiến em luôn thiếu cảm giác an toàn trong tình yêu của chúng ta."Đừng lén uống thuốc tránh thai nữa, hại sức khỏe lắm.
"Em không muốn sinh thì anh sinh. Được không?"Anh muốn có một đứa con, thuộc về cả hai chúng ta."
Dù Diệp Trụ không thích bị người khác xen vào thế giới của hai chúng tôi, nhưng nếu sự tồn tại đó có thể tăng cường mối liên kết giữa chúng tôi, thì anh không ngại.
---
Những lời anh nói khiến tôi sững sờ một lúc lâu.
Tôi biết anh yêu tôi.
Luôn biết.
Nhưng tôi không ngờ anh có thể làm được đến mức này.
Trái tim tôi mềm nhũn, không thể thốt ra lời từ chối.
Chỉ là...
"Không vội, vẫn còn hai người cần xử lý đã."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!