Chương 11: (Vô Đề)

11

Lễ tang của lão phu nhân nhà họ Chu được tổ chức rất long trọng.  

Vì từng nhận được tình thương của bà khi còn nhỏ, tôi đã để bà ra đi trong thể diện, không vạch trần bà là hung thủ.  

Tiếc rằng, vẫn có vài kẻ không biết điều, thích nhảy ra phá hỏng tâm trạng của tôi.  

"Con sao chổi! Nếu không có mày, Bảo Nhi sẽ không nhập viện, bà nội mày cũng sẽ không tự sát. Mày đúng là đồ sao chổi!"Giống mẹ mày, toàn mang xui xẻo!

"Thấy Diệp Trụ không ở đây, Chu Đại Phú không còn nhịn nữa. Ông ta trút hết những ấm ức từ Tạ Bảo Sán lên đầu tôi. Tôi chỉ lặng lẽ nhìn ông ta. Nếu bà nội là hung thủ, thì Chu Đại Phú chính là kẻ đồng lõa! Ác ý trỗi dậy, tôi ghé sát lại, cười nhếch môi:"Ông xem, ông cưng chiều đứa bé trong bụng Tạ Bảo Sán như vậy, ông chắc chắn nó là con mình sao?

"Mặt Chu Đại Phú tái xanh:"Mày có ý gì?Tôi chỉ nhắc nhở tốt bụng thôi. Một tuần nữa là có thể làm xét nghiệm quan hệ cha con rồi."  

Tôi cười khẽ bỏ lại một câu, rồi rời đi.  

Chu Đại Phú đứng chôn chân tại chỗ, sắc mặt lúc trắng lúc đen, cả người tỏa ra bầu không khí ngột ngạt như muốn nổ tung.  

Hạt giống nghi ngờ, một khi đã gieo, không mất nhiều thời gian để bén rễ, nảy mầm và phát triển.  

Trước đây Tạ Bảo Sán khiến Chu Đại Phú ức chế bao nhiêu, khi biết sự thật, ông ta sẽ bùng nổ kinh khủng bấy nhiêu.  

Tôi rất mong chờ cảnh tượng đó.  

Tại nhà.

Diệp Trụ nhìn thấy nụ cười của tôi, không nhịn được mà tiến tới, hôn tôi hết lần này đến lần khác.

Khi không khí bắt đầu nóng lên, anh bỗng nói:

"Ngày mai đừng ra ngoài."

Tại sao?

Tôi mở mắt, nhìn thấy gương mặt nghiêm trọng của anh, lòng liền trầm xuống.

Mỗi lần anh có biểu cảm này, tôi đều phải nằm trên giường vài ngày...

Không lẽ tên này lại định giở trò?

Chưa kịp nghĩ xong, anh đã phá tan sự im lặng:

"Hai lần trước, em đều c.h.ế. t vào ngày 24 tháng 6."

"Ngày mai chính là ngày đó."

"Chỉ khi em ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, anh mới yên tâm được."

Anh ôm chặt lấy tôi, cơ thể khẽ run rẩy.  

Người không biết sẽ nghĩ rằng người sắp đối mặt với nguy hiểm chính là anh, chứ không phải tôi.  

Tôi bật cười, đồng ý với yêu cầu của anh.  

---

Ngày hôm sau đến rất nhanh.  

Không hiểu sao, tôi lại cảm thấy vô cùng bình tĩnh.  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!