Chương 10: (Vô Đề)

10

Những suy nghĩ kỳ quái của anh, quả nhiên tôi không thể đoán được.  

Tôi lấy lại bình tĩnh.  

Người giúp việc biết sự thật lần này tên là Diệp Thanh Phúc.  

Bà đã làm việc tại nhà họ Chu hơn 20 năm, là một người gắn bó lâu dài.  

Nếu không bị bà nội sa thải, có lẽ bà vẫn còn làm việc ở đó.  

Khi đang mải suy nghĩ, chúng tôi đã đến trước cửa nhà bà.  

Không hiểu sao, nhìn cánh cửa này, tôi bỗng thấy sợ hãi.  

Sợ rằng sự thật không phải điều tôi muốn nghe.  

Diệp Trụ nhận ra sự lưỡng lự của tôi, anh nắm c.h.ặ. t t.a. y tôi:  

"Đừng sợ, có anh ở đây."  

Tôi lấy hết dũng khí, gõ cửa nhà Diệp Thanh Phúc.  

Bà đã già đi rất nhiều, nhưng khi nhìn thấy tôi, bà vẫn nhận ra ngay:  

"Tiểu thư, cuối cùng cô cũng đến."  

Đôi mắt Diệp Thanh Phúc đỏ hoe, dường như bà đã sớm đoán được ngày này sẽ tới.  

Chúng tôi ngồi đối diện nhau, chưa kịp mở lời thì bà đã nói trước:  

"Năm đó, chuyện của phu nhân không phải tai nạn."  

Tôi siết chặt nắm tay.  

Tôi biết mà.  

Tôi đã biết từ trước!  

"Là ai? Rốt cuộc là ai làm?"  

Tôi căng thẳng nhìn Diệp Thanh Phúc, sợ rằng bà sẽ tiếp tục giấu giếm.  

"Tiểu thư, biết sự thật không phải điều tốt với cô. Cô thực sự đã suy nghĩ kỹ chưa?"  

"Không cần nghĩ gì cả. Tôi đến đây để tìm câu trả lời!"  

Không chần chừ, tôi trả lời ngay. Bà thở dài một tiếng nặng nề.  

Là lão phu nhân.  

"Năm đó, phu nhân muốn ly hôn với lão gia, nhưng bị lão phu nhân ngăn cản. Trong lúc tranh cãi, lão phu nhân vô tình đẩy phu nhân xuống lầu."  

---

Tôi sững sờ, không thể tin nổi:  

"Bà nói… người đẩy mẹ tôi là bà nội?"  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!