Chương 50: Hồi triều

Bách Lý Hội mang theo Tiểu Lam cùng Thủy Cơ ngồi chung một xe ngựa. Thủy Cơ, là nàng cố ý muốn dẫn đi, ở lại doanh trại, tất phải sống không bằng chết. Thủy Cơ ngồi dựa vào cửa sổ, cho dù đối với Vương gia có tình, nàng cũng không dám hy vọng xa vời, nữ tử như vậy, là đáng giá cho bất luận kẻ nào vì nàng mà buông bỏ tất cả. 

Liễu Nhứ mang theo Tiểu Lục ngồi xe ngựa phía sau, khi mới xuất phát, Bách Lý Hội liền thấy được, quả nhiên là một người có tâm cơ, một Liễu Nhứ còn khó đối phó, lại thêm một Tiểu Lục.

Nhìn lại Tiểu Lam bên cạnh, hai mắt đang sáng vụt lên, tò mò nhìn ngoài rèm, tựa hồ như đối với sự vật chưa thấy tràn ngập tò mò: "Thủy Cơ, Hội phi, ngươi xem cái cây kia đi, hoa nở ra lại là màu lam a."

Bách Lý Hội cười chế nhạo nói: "Chờ trở lại Trường An, ta nhất định sẽ mang các ngươi hảo hảo đi dạo vài ngày, có nhiều trò chơi rất mới mẻ."

"Thật sự?" Tiểu Lam vui vẻ dựa vào người nữ tử bên cạnh, khuôn mặt ở trên vai nàng nhẹ cọ cọ: "Trường An có cái gì ăn ngon sao?"

"Đương nhiên là có, đảm bảo ngươi ăn ba ngày ba đêm không trùng lặp." Bách Lý Hội nhìn hai người bên cạnh, trở về nhà, tuy là nương đã mất rồi, có nhà cũng như không có, nhưng nàng có bà vú, đã nuôi dưỡng nàng từ nhỏ đến lớn, nữ tử ôn nhu như nước. 

"Nhiều như vậy?" Tiểu Lam ngồi thẳng người, trên mặt vẫn hớn hở như vậy. 

Thủy Cơ nhịn cười, lại lo lắng mở miệng: "Tiểu Lam, Hội phi không so đo, chúng ta cũng không được phép mất thân phận, trước mặt người ngoài thủy chung cần phải duy trì đúng cấp bậc lễ nghĩa, bằng không, trở thành đề tài bàn tán của người ta cũng không hay. 

"Ta biết, đây không phải chỉ có ba người chúng ta thôi sao." Tiểu Lam tiến sát về hướng Thủy Cơ, trên mặt cũng lộ ra vẻ lo lắng: "Vương phủ, có Liễu phi, có thể so với cuộc sống bình yên ở biên giới được sao? Còn có một vị chánh phi Vương gia mới nạp a."

Bách Lý Hội xốc rèm che màu hồng nhạt lên, bầu trời đã quang mây, bánh xe chạy trên đá vụn, thỉnh thoảng lắc lư mấy lần, người cũng không yên đung đưa theo. Chồi non vươn lên tràn trề sức sống, sắc xanh mỏng manh. 

"Yên tâm đi, sẽ không giống như trước nữa." Nữ tử quay đầu nhìn hai người, bị xuân ý ảnh hưởng, nụ cười trên mặt thuần khiết mà rạng rỡ. 

Ba người cùng nhìn ra ngoài xe ngựa, gió chậm rãi thổi vào trong xe, không hề thấy lạnh nữa, ấm áp hòa thuận vui vẻ. 

Xe ngựa phía sau, Liễu Nhứ nhàm chán tựa vào một bên, Tiểu Lục bên cạnh đang nạy hạt dưa, những hũ thủy tinh chồng chất chứa đầy hạt dưa, nhưng nữ tử thủy chung vẫn không đụng đến một cái. 

Tiểu Lục không dám nhiều lời, chỉ là nhu thuận tiếp tục nảy, Liễu Nhứ mở to đôi mắt, không kiên nhẫn liếc nàng: "Làm một nha hoàn thiếp thân, một chút năng lực cũng không có, muốn thì cút ra ngoài mà nảy."

Tiểu Lục vội vàng buông hạt dưa trong tay, ra sức tiến đến bồi tội: "Liễu phi, là lỗi của nô tỳ, thực xin lỗi, thực xin lỗi.........."

Thấy nàng sợ hãi rụt rè như thế, nữ tử càng thêm tức giận, vung ống tay áo thật mạnh: "Tốt lắm, muốn đi theo ta, sau này phải chú ý một chút."

"Dạ" Tiểu Lục nhẹ nhàng thở ra một hơi, nữ tử này, âm tình bất định, thực sự là làm cho người ta khó có thể nắm bắt được. 

"Nữ tử hiến vũ trong đêm yến hội đó, là ai?" Thắc mắc này ở trong lòng Liễu Nhứ đã lâu, chỉ cần một ánh mắt, nàng liền nhìn ra được vũ nương kia đối với Vương gia có tình ý. 

"Nàng là vũ nương của doanh trại chúng ta, cũng được thị tẩm mấy lần, chỉ là Liễu phi ngài yên tâm, Thủy Cơ cũng không có cái phúc khí đó được lâu, Vương gia cũng đã lâu không có chạm vào nàng ta rồi." Tiểu Lục hiểu rõ, có thể ở lại bên người Liễu Nhứ, chính là duy nhất dựa vào những chuyện, những người nàng đã quá quen thuộc. 

"Vậy sao? Thủy Cơ?" Hai mắt Liễu Nhứ khép hờ, lại thêm một nữ tử xinh đẹp. 

"Đúng, trong yến hội lần trước, Vương gia đã đem nàng ban cho Lý tướng quân, về sau, về sau lại bị Liễu tướng quân........." Tiểu Lục úp úp mở mở dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Liễu Nhứ. 

"Cái gì? Nữ tử ca ca cưỡng bức chính là nàng?" Liễu Nhứ chỉ biết là nữ tử  Liễu Vân Tường cưỡng bức là một vũ nương, cũng không biết lại chính là nàng. 

"Đúng, chính là nàng."

Liễu Nhứ trầm mặc không nói, xem ra cũng không có bao nhiêu uy hiếp, hừ, một vũ nương nho nhỏ, đó là Liễu gia để mắt tới nàng, vì nàng, ca ca kém chút nữa đã bị mất cái mạng nhỏ. 

Trên chiếc xe ngựa sau cùng, thuận theo sự kiên trì của Liễu Nhứ, Liễu Vân Tường nằm dưỡng thương, nói là trở lại Trường An, sẽ nhanh chóng mời đại phu đến điều trị một chút, đến nay vẫn là không thể xuống giường được. 

Dọc theo đường đi, Tiểu Lam không ngừng hỏi đông hỏi tây, ngay cả Thủy Cơ cũng tràn ngập tò mò, Trường An, kinh đô phồn thịnh. 

Bách Lý Hội tựa đầu trên cửa sổ, một chiếc xe ngựa, hiện tại lại đang ở trên đường về, một năm trước, cũng là ba nữ tử, một năm sau, Lý Như đã chết, Tiểu Liên thân thể vùi lấp ở doanh trại quân Liêu, duy chỉ có mình, lại được bảo toàn. 

Mặc dù sau đó Gia Luật Thức phái người đem Lý Như an táng, nhưng, dù sao cũng là chết ở xứ người, tại mảnh đất đó không hề có sắc thái của ngoại quốc, làm sao ngủ được an tâm?

Lá úa không cam chịu nhìn những mầm mới vươn lên, bất đắc dĩ, một ngọn gió mát đi qua, cũng chỉ có thể chầm chậm rơi xuống, lá rụng về cội. 

Ở phía trước Tập Ám cùng Lý Nam đang yên ổn cưỡi ngựa, song song mà đi, nhàn nhã tự tại. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!