Rất lâu sau đó, chỉ cảm thấy trên lưng truyền đến một trận trơn nhẵn mát lạnh, Bách Lý thoải mái thả lỏng, cỗ mát lạnh kia theo vết roi lan ra toàn thân, làm cho miệng vết thương vốn là ngứa ngáy trong nháy mắt lại được dẹp yên.
"Tiểu Lam, ngươi bôi cái gì thế?" Bách Lý thoải mái không chịu mở mắt ra, đầu ở trên gối thêu cọ cọ.
Người ở phía sau cũng không có trả lời, chỉ là tự nhiên lấy bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn lưng nàng, lòng bàn tay nhẵn nhụi, xem ra là một đôi tay được chăm sóc rất kĩ. Đầu ngón tay hơi lạnh một đường theo sống lưng lên tới trên eo, tiện đà chuyển về phía trước người, dọc theo bụng trơn bóng chậm rãi hướng đi lên.
Bách Lý mạnh mẽ mở to mắt, một chút buồn ngủ cũng không còn, vội vươn tay ra kéo chăn gấm bên cạnh phủ lên, không cần quay lại cũng biết là ai rồi.
Phía sau truyền đến âm thanh của Tập Ám hài hước khẽ cười, hắn bỏ thuốc trong tay xuống, nửa người nhướng lên phía trước, chôn đầu thật sâu vào cổ Bách Lý: "Xấu hổ rồi à?"
Hơi thở ấm áp thổi bên lỗ tai nhạy cảm của Bách Lý, tràn đầy mê hoặc mà vô hại, thanh âm lần nữa lại vang lên: "Như thế nào, mặt lại sao lại đỏ như vậy?"
Lắc lắc đầu, khóe miệng Bách Lý khẽ nhúc nhích, nhịn cười nói: "Vương gia.........., ngươi thích ăn đậu hũ sao?"
"Không thích." Tập Ám vừa nghe đến đậu hũ thân thể liền cứng đờ, Bách Lý buồn cười nhìn biểu tình trên mặt hắn, một hồi lâu, hắn lại phun ra một câu: "Rất khó ăn."
"A? Nhưng ngươi vừa mới ăn đậu hũ của ta." Bách Lý hùng hồn chỉ chỉ bàn tay của hắn, khuôn mặt tỏ vẻ hung ác cáo trạng.
Tập Ám tiếp tục vùi đầu vào cổ nàng, loại cảm giác chân thực kia làm cho hắn cực kì an tâm, trái tim hoang vu đã lâu của hắn, người con gái này đã từ từ rót vào một tia ấm áp.
"Ta đây thích ăn còn không được?" Giọng nói buồn buồn của Tập Ám từ trên cổ nàng truyền ra, khóe miệng khẽ cong lên chính mình cũng không nhận thấy được ý cười.
Nam nhân, cư nhiên cũng có lúc giống như một đứa trẻ, tính tình thuần khiết, tiếng hít thở trầm ổn bên tai lúc sâu lúc cạn từng chút rơi vào màng nhĩ Bách Lý, ấm áp.
"Tốt lắm, bữa trưa chúng ta liền ăn đậu hũ đi." Bách Lý vươn tay đẩy đẩy cái đầu đang dựa ở cổ mình, Tập Ám cũng chỉ là lắc lư một chút theo lực của nàng, lại quay trở về như cũ.
"Không cần."
"Không được, một Vương gia cư nhiên lại kén chọn như vậy, là một đứa trẻ hay sao?" Bách Lý nhịn cười không ngừng kích thích hắn, nam nhân này, vào thời khắc này thanh âm cũng ít đi chút tàn bạo, tựa hồ còn mang theo một chút ủy khuất.
"Ai nói bổn vương kén chọn?" Tập Ám chợt đứng lên, hướng về phía ngoài trướng hô: "Tiểu Lam." Âm thanh cũng rất nhỏ nhẹ.
"Dạ, Vương gia." Tiểu Lam vén rèm trướng đi vào, đôi tay rủ xuống đứng một bên, chờ đợi Tập Ám phân phó.
Bách lý nhìn hai người, con ngươi vui vẻ hiện lên hình bán nguyệt: "Tiểu Lam, hiện tại khẳng định là Vương gia đang khen ngươi thính lực rất tốt a."
Bị nói trúng suy nghĩ, Tập Ám nghiêm mặt lại quay mặt sang một bên, thấy hai người cũng không có mở miệng, chỉ đành không được tự nhiên phân phó Tiểu Lam: "Gọi phòng bếp bữa trưa hôm nay thêm một món ăn, liền thêm... đậu hũ đi."
"Không, Tiểu Lam, Vương gia khó có khi muốn ăn, gọi đầu bếp làm thật nhiều món đa dạng, biết không?" Bách lý ngửa đầu lên chen thêm một câu.
"Dạ." Tiểu Lam thức thời lui ra ngoài, trong lòng buồn bực, Vương gia hình như chưa từng ăn đậu hũ a.
Bách Lý thật sự có loại cảm giác được thắng trận, lời còn chưa nói ra khỏi miệng, chỉ cảm thấy chỗ cổ nóng lên, ý thức liền quay trở về.
"Mệt mỏi quá, ta muốn nghỉ ngơi."
"Không thể, bữa trưa còn chưa tới, Vương gia, mau đứng lên." Bách Lý giật giật bả vai hắn, "Ngươi nặng quá."
Người phía sau không nói gì, rất có xu thế chơi xấu.
Nhiều năm về sau, khi hai người hồi tưởng lại một màn khi đó, thì chỉ là, không biết là ngọt ngào, hay là liều thuốc chết người.
"Lý phi, Vương gia, bữa trưa tới." Tiểu Lam đi theo phía sau hai nha hoàn, đem các loại điểm tâm tinh xảo bày trên bàn gỗ hồng trắc, còn có, một đĩa lại một đĩa các loại đậu hũ, chua cay, trụng dầu, chiên, luộc, kho tàu, trộn hành lá.....
Bách Lý không khỏi bội phục đầu bếp ở nơi đây, một món ăn có thể chế biến ra nhiều dạng như vậy, đẩy vai Tập Ám: "Thật là nhiều món ăn a, ta đói bụng."
"Chờ một chút, không có món ăn lạnh." Tập Ám thầm nghĩ chốc lát, lại phát ra một câu nói như vậy.
"Món ăn lạnh? Bây giờ là mùa đông, Vương gia.........."Bách Lý hí mắt nhìn tới, khóe miệng cười rộng ra, chỉ cười không nói, nhưng trong mắt rõ ràng là viết chữ đang xem kịch vui.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!