Thời điểm Thủy Cơ tới đã là gần tới giữa trưa, sau khi cấp cho cai ngục một thỏi bạc, nàng mới có thể tiến vào địa lao.
Trong lao điều kiện tồi tệ, kèm với từng cỗ tanh hôi khiến người ta buồn nôn, điều này Thủy Cơ thật không nghĩ tới. Để hộp đựng thức ăn xuống bên cạnh, Thủy Cơ chậm rãi đến gần hai người, mở miệng cười nhạt:"Không thể tưởng tượng được, ngươi cư nhiên lại là Lý phi."
"Đã không có Lý phi rồi, ta cũng chỉ là một tù nhân mà thôi, còn ngươi, có khỏe không?" Đôi tay Bách Lý đặt lên song sắt, thân thể cũng hơi tiến lại gần.
"Không tồi, ta nghĩ là hắn đã buông tha cho ta rồi" Thủy Cơ cười nhạt một tiếng, nhẹ nhàng như mây bay.
"Ngươi vẫn là cẩn thận một chút thì tốt hơn" Nhìn họ ngươi một câu ta một câu, Tiểu Lam rất là buồn bực nhìn hai người.
Thủy Cơ cầm lấy hộp đựng thức ăn, giữa song sắt nhét vào tay Tiểu Lam: "Ta biết trong này điều kiện không tốt, đây là ta đặc biệt kêu đầu bếp chuẩn bị, ta không thể nán lại lâu, phải trở về, lần sau ta lại tới."
"Thủy Cơ, cảm ơn ngươi." Bách Lý hé lời gọi nàng lại, ánh mắt thản nhiên kiên định.
Thủy Cơ khẽ nâng váy lụa mỏng, bước nhanh đi ra địa lao.
Bách Lý nhìn hộp đựng thức ăn trong tay Tiểu Lam, chậm rãi trở về cạnh giường.
"Bách Lý, ngươi với Thủy Cơ làm sao lại biết nhau?" Tiểu Lam bưng hộp thức ăn cũng vội vàng đi theo.
"Còn nhớ lần trước, Liễu Vân Tường bị thương không? Thật ra là hắn đối với Thủy Cơ có ý đồ, ta đập hắn bị thương" Giọng điệu Bách Lý bình thản, nhưng Tiểu Lam nghe được lại đổ một tầng mồ hôi lạnh.
"Liễu tướng quân đó là người nào a, ngươi cũng dám đập, hắn là kẻ tiểu nhân bỉ ổi có thù tất báo a"
"Đập thì cũng đập rồi, hắn cũng không có chết"
"Bách Lý...."Bộ dáng Tiểu Lam bực bội, dựa vào nàng ngồi xuống "Ngươi thật sự là một nữ tử kì lạ, chuyện gì cũng dám làm"
"Có điều, Liễu tướng quân là người xấu xa, thủ hạ của hắn ai cũng sợ hắn, cũng chỉ có ngươi dám động thủ trên đầu thái tuế nha" Tiểu Lam kiêu ngạo vỗ vỗ ngực "Hơn nữa, người này là tỷ muội tốt nhất của ta đấy"
Bách Lý cười nhẹ điểm nhẹ lên mũi nàng: "Ngươi a, ăn cơm đi"
"A" Tiểu Lam vội vàng cầm lấy hộp đựng thức ăn, một mùi thơm xông vào mũi "Thơm quá a, vừa nhìn thấy món ăn này, ta khẳng định là nữ đầu bếp mập mạp làm"
Phân ra hai chén cơm, Tiểu Lam cầm lấy đũa trước "Bách Lý, nhường ta ăn trước nha, để xem hương vị có được hay không" Sau khi đem từng món ăn trong mâm đều nếm thử, mới giơ giơ chiếc đũa "Ăn ngon, không hổ là tay nghề của nữ đầu bếp mập mạp, mau ăn đi"
Bách Lý nhìn Tiểu Lam, nhất thời trăm miệng cũng không nói được gì, nàng biết đây là thử độc cho nàng, máy móc gắp lên một ngụm đồ ăn bỏ vào trong miệng, làm thế nào cũng không thể nhai nổi.
"Bách Lý, khẩu vị không tốt sao?" Tiểu Lam vội gắp lên một miếng cá trong mâm bỏ vào chén Bách Lý
"Tiểu Lam, ngươi không cần lo cho ta, ta tự mình ăn được."
Bách Lý chậm rãi đem miếng cá nuốt vào trong miệng, như nghẹn lại ở cổ họng.
Hiện nay địa lao này so với trước tốt hơn một chút, Lý Nam nói không sai, ở trong ngục có bạc mới có thể sống.
Lý Nam thường vào địa lao thăm, thỉnh thoảng mang chút quần áo, thức ăn, mà mỗi lần trước khi ăn, Tiểu Lam cũng sẽ thử qua trước, xác định không có gì khác thường mới để cho Bách Lý ăn.
Lý Nam cầm hồng mai trong tay cùng với một bình nước để vào tay Tiểu Lam: "Lần trước ngươi nói Lý phi yêu thích hoa mai, vừa đúng lúc bên ngoài có vài cành nở rộ ta hiền hái đến một chút.
Tiểu Lam tiến lên nhẹ nhặt lên một cánh hoa mỹ lệ, một mùi thơm thoang thoảng tỏa ra "Thật sự rất đẹp, đẹp mà mà không bẩn"
Bách Lý nhìn màu sắc của nhánh hoa kia, không khỏi nghĩ đến nữ tử bị người ta xưng là Yêu Hoa, giờ phút này chính là người đó mặc lụa mỏng trắng như tuyết ở giữa rừng hoa mai uyển chuyển nhảy múa. "Nương" Bách Lý chậm rãi khẽ kêu thành tiếng ở trong lòng.
Lý Nam cùng Tiểu Lam nhìn nhau một cái, đều không nhẫn tâm quấy rầy, một lúc lâu sau, Bách Lý mới thu hồi đau thương nhàn nhạt trong mắt, đi về phía Lý Nam.
"Lý tướng quân, ngươi có thể giúp ta một việc không?"
"Xin cứ nói"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!