Chương 13: Đưa vào trận huấn luyện cực kỳ bi thảm

"Ngươi không sợ bổn vương cưỡng bức ngươi sao?" Nhìn bóng dáng trong tuyết dần dần bị bao phủ, Gia Luật Thức bật thốt lên. 

"Ngươi sẽ không....." Bách Lý nói chắc chắn, giống như là tổng thể đã chắc chắn thắng lợi.

"Vì sao?"

"Bởi vì ngươi là vương, hơn nữa lại là một vương kiêu ngạo."

Trong tuyết, hai người đối diện nhau mà đứng, Gia Luật Thức cuối cùng cũng thu hồi tầm mắt, tiếng bước chân dẫm trên tuyết đọng phát ra tiếng vang trong trẻo, vốn là nối thành một mảnh tới giữa đình viện lưu lại một điều phân tách thật thâm sâu: "Nữ nhân, quá thông minh sẽ làm cho người ta gai mắt."

Bách Lý cũng không suy nghĩ nhiều đến lời nói của hắn, cầm chiếc lọ bạch ngọc trên đất lên cố chấp đứng dưới bầu trời mờ mịt.

Trong đại sảnh, vài cái hỏa lò cao lớn đang bốc cháy, vừa đi vào liền thấy ấm áp dễ chịu. Trong sảnh, vài nữ tử đang ngồi, gồm có Vương phi Gia Luật Thức, hai trắc phi, hai tiểu thiếp. Trong năm người chỉ có Ôn Nhứ là người Hán, vì vậy cũng có vẻ nhỏ nhắn hơn, ánh mắt lấp lánh, thủy chung trên mặt vẫn mang theo nụ cười duyên. Vương phi là người Đại Liêu, nhỏ hơn Ôn Nhứ mấy tháng, nhìn qua không mất đi sự chững chạc, ngồi ngay ngắn ở một bên, nhẹ uống trà nóng.

Một phi khác cùng Ôn Nhứ là bằng nhau, Liễu Diệp Mi, đôi phượng nhãn, giống như dịu dàng giống như giận dữ, trong năm người nàng liền là người luôn được sủng ái nhất, cũng là tranh đấu lợi hại nhất.

"Tỷ tỷ, ngươi như thế nào lại không thương tiếc để cho một đứa nha hoàn đứng ở trong tuyết cả nửa ngày như vậy?" Trắc phi Dương thị không khỏi thút thít nói. 

"Còn không phải là do Vương nói muốn uống trà ta tự pha sao? Nước tuyết lấy trên bầu trời, ngọt lành nhuận cổ họng, nha hoàn này bất quá hiểu được tâm ý của ta, nói thật ta cũng không nỡ, trông cả người da mịn thịt mềm như vậy." Ôn Nhứ không nóng không lạnh nhìn chằm chằm bóng dáng trong đình viện. 

"Nàng cũng là người Hán a, nhiều lắm là cũng bằng chúng ta, nói không chừng một ngày nào đó liền kêu vương thu nạp, tỷ tỷ, ban đầu ngươi không phải từ vị trí đó đi lên sao?"

"Muội muội nói lời này, thu vào tất nhiên là tốt, bất quá, lại muốn chúc mừng muội muội, sau này lại có nhiều thời gian hơn để thưởng mai rồi." Một câu nói của Ôn Nhứ nện xuống, ngầm chỉ Dương thị ngày càng bị thất sủng, khiến cho mặt nàng không khỏi có chút không nén được giận. 

"Xem tỷ tỷ nói kìa, vậy thì về sau muội liền theo bồi ngươi nhiều hơn, tỷ tỷ." Hai chữ cuối cùng mặc dù là chậm rãi phun ra, lại mang theo mười phần sức lực. Ôn Nhứ không thích nhất là người khác xưng nàng là tỷ tỷ, cảm giác như đem tuổi của nàng nâng cao lên vậy. 

"Được rồi, tỷ muội chúng ta để cho người khác nhìn vào không thành chuyện cười mới là lạ." Một câu nói đúng lúc của Vương phi đè lại lúc hai người sắp giương cung bạt kiếm, không khí trở nên nặng nề.

Hai người đối mặt mỉm cười, trên mặt đều mang nụ cười xinh đẹp, nhưng trong lòng đã sớm đem đối phương giết chết vô số lần.

Nhẹ nhàng hàn huyên mấy câu qua loa, không lâu sau liền giải tán, mỗi người đều thu hồi mặt nạ đang mang trên mặt đi ra khỏi đại sảnh. 

"Tỷ tỷ đi thong thả"

"Muội muội đi thong thả"

Trong tuyết lưu lại một mình Bách Lý, tuyết tan ra lại rơi xuống, rơi xuống lại tan ra. Không thấy ngừng chút nào.

Sắp đến tối thì Ôn Nhứ mới sai người tới kêu nàng đi vào, bông tuyết trên người run lẩy bẩy, đi vào trong phòng.

Lửa hừng hực bốc cháy trong chậu than, vừa mới tiếp xúc với ấm áp làm cho toàn thân Bách Lý không ngừng run rẩy. 

Chìa tay đưa qua lọ bạch ngọc đầy nước tuyết, Ôn Nhứ cười duyên nghĩ nhận lấy, không ngờ trong tay chợt nhẹ, thẳng tắp rơi xuống mặt đất vỡ tan, trong lòng Bách Lý cả kinh, biết mình lại gặp xui xẻo, vô luận như thế nào thì hạ nhân vẫn luôn là người sai, Ôn Nhứ coi như là gián tiếp tìm phiền toái, cuối cùng cấp cho mình một cái cớ để trả lại.

Nụ cười duyên tắt ngấm, dung nhan diễm lệ dần dần dữ tợn, nắm chặt lòng bàn tay bị thương của Bách Lý, trong lòng dâng lên một cỗ lạnh lẽo.

"Bốp" một tiếng, một bạt tai rơi xuống, sợ là nàng đã dùng hết khí lực toàn thân, trên mặt nóng hừng hực làm đau rát, đây là lần thứ hai Bách Lý bị đánh. Lần đầu tiên là mình đánh, lần thứ hai là bị người khác đánh. 

"Ta đã sớm nói qua nước tuyết trong lọ không thể chạm đất, ngươi là không đem lời nói của ta coi là quan trọng sao?" Xem ra, Ôn Nhứ là thấy được một màn xảy ra trong đình viện, xuống tay mới có thể ác tuyệt như vậy.

"Gọi vài người giam nàng vào trong quân lao đi." Ôn Nhứ cầm khăn gấm trong tay áo lên xoa xoa tay, đem khăn gấm ném vào lò lửa bên cạnh. Chỉ một cái chớp mắt, liền biến mất hầu như không còn. 

"Ôn phi, này....." Nha hoàn đứng một bên bất an xoắn các ngón tay lại. 

"Này cái gì mà này, ngươi cũng muốn vào đó sao?" Bách Lý không nghĩ ra, một người bề ngoài ôn nhu như thế, nữ tử trên mặt mang theo nụ cười đơn thuần, nói ra lại làm cho người ta có cảm giác băng dày ba thước.

"Không dám, nô tỳ đi ngay...."

Không lâu sau, liền đi vào hai người mang dáng dấp thị vệ, kéo nàng đi ra hướng bên ngoài, chỉ là trên đường đi đều cực kỳ cẩn thận, giống như là sợ bị phát hiện vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!