Nhanh chóng tìm được Lý Như co rút một bên, không có một chút ngôn ngữ nào trao đổi, đành bị kéo ra chỗ trước xe ngựa, Lý Như cũng không náo loạn, chỉ im lặng. Một đoàn ánh sáng chiếu rọi lại biến mất, tại chỗ vừa xuất hiện, vẫn còn bóng dáng có hơi chút khom lưng.
Đôi mắt trong bóng đêm lóe sáng như mắt mèo, quét một vòng ra phía sau, thẳng tắp đi về hướng của Bách Lý, khẽ dùng lực liền bị ôm ra khỏi phòng. Ánh trăng ảm đạm, nhưng đối với việc cả ngày bị nhốt trong phòng của Bách Lý mà nói, bỗng chốc như được nhìn thấy được ánh sáng mặt trời, mắt giống như bị dao găm cắt xé, nước mắt vững vàng rơi xuống.
Bách Lý dùng hết khí lực trừng mắt nhìn, nam tử trông thấy nàng cũng không có chút nào ngạc nhiên, há miệng thở dốc yếu ớt nói: "Vương gia đâu? Ngươi mau đi thông báo cho vương gia." Âm thanh nỉ non yếu đuối khiến nam tử không vui nhíu nhíu mày, nhìn bốn phía không có gì khác thường mới đưa Bách Lý ném vào xe ngựa.
Theo đó thì "Oanh" một tiếng, như là một đồ vật nào đó bị nổ tung, hắn muốn mang nàng đi đâu? Hắn phát hiện ra mình cũng không thấy kỳ quái, càng không có đi bẩm báo với Tập Ám, một chiêu hoạt động bí mật thâm hiểm rất tốt.
Giờ đây bị mang đi như thế này, mình còn có thể trở về được sao? Ai muốn hại nàng? Tập Ám không thể nào đem chuyện này nói cho người ngoài biết được, thả một tù phi, không phải chuyện vẻ vang gì, sẽ là ai chứ?
Không gian trong xe ngựa cũng chỉ một màu đen kịt, màu den của xa mạn theo xe ngựa đi tới mà đung đưa, thỉnh thoảng chảy vào từng điểm từng điểm ánh sáng yếu ớt. Chỉ là một khe hở, liền cũng đủ để nàng nhìn thấy rõ ràng ở trong xe ngựa trừ nàng cùng Lý Như, còn có một người khác.
Ánh trăng mông lung chiếu trên mặt, khiến cho da phát ra một màu xanh đen u ám, đợi nhìn thấy rõ ràng thì mồ hôi không tự chủ được len lỏi lên tới cột sống.
Là Tiểu Liên, nha hoàn thân cận của Liễu Nhứ, mình sớm nên nghĩ tới, lấy điều gì đảm bảo cho một nữ tử như thế, nhiều nhất là lòng dạ ngay thẳng thì sẽ không hại người, mệt mỏi nhắm mắt lại, đều là bản thân nhìn sai.
Ánh mắt của Tiểu Liên cũng xem xét kỹ Bách Lý, liếc mắt khẽ cười nói: "Lý phi, ngài không cần cảm thấy kỳ quái, là Liễu phi nhân từ, sợ các người theo dọc đường tịch mịch, phân phó ta đưa tiễn."
Khí lực để cau mày cũng không có, chỉ có thể sâu kín nhìn chằm chằm nàng, theo xa mạn vừa rơi xuống nhìn những điểm nhỏ trong hậu viện.
Hành lang kia đã không hề quen thuộc nữa, lá rụng về cội, cỏ xanh mênh mông phủ đầy hậu viện.
Xe ngựa dần dần rời đi, đi qua tiền viện liền thấy Tập Ám đứng trong viện, sắc trắng bao trùm, từng mảnh giống như cục đá bén nhọn nện xuống. Người khoác áo choàng Tuyết Lang, thoạt tiên, dấu chân sớm đã bị phủ kín, một thân bạch y cô tịch khiến lệ Bách Lý không ngừng tuôn ra ướt gò má.
Đem hết sức lực toàn thân, dù là đã trăm ngàn vết thương, Bách Lý cũng muốn đánh một trận cuối cùng, dù là ngã xuống xe ngựa cũng không sao cả, chỉ cần Tập Ám mờ mịt nhìn thấy nàng. Ở lúc ý chí đang mạnh mẽ nhất, thân thể có dần dần có chút hơi sức, giọt mồ hôi to như hột đậu rơi xuống, chỉ muốn dùng khí lực để tiến về phía trước ngã xuống.
Nhưng cuối cùng cũng không làm được, một đôi tay nhẹ nhàng đặt lên vai nàng, có hơi dùng sức, Bách Lý liền ngã về lại tấm ván gỗ lạnh như băng: "Lý phi, ngài nên giữ chút hơi sức đi."
Tiểu Liên thu tay lại, khóe miệng nở ra một nụ cười yếu ớt, mắt theo tầm nhìn của Bách Lý hướng ra xe ngựa: "Vương gia thật là đẹp mắt, mặc dù là trong hoàn cảnh này, vẫn giống như một gốc cây tùng nhiệt thành, khó trách Liễu phi của chúng ta lại khuynh tâm như vậy."
Ngực lại đau đớn, so với lúc xưa còn dữ dội hơn, giống như là thứ gì bị bóc tách ra.
Đưa vào tầm mắt của Bách Lý lần cuối cùng, chính là bóng dáng Tập Ám khẽ run dưới đống tuyết trắng, xoa nhẹ lên dấu răng giữa xương quai xanh.
Chỉ một phen, Tập Ám liền biến mất, Tây Quận phủ cũng rời ngày càng xa.
Từ vốn là hy vọng đến thất vọng, lại từ thất vọng đến tuyệt vọng, tim của mình thật yếu ớt đến không chịu nổi một kích.
Một lần nữa mở mắt ra, đôi mắt đạm mạc dị thường sắc bén, một lần nữa gặp lại ánh sáng, ta liền muốn sống tiếp. Ở trong bóng tối kéo dài hơi tàn không bằng ở trong ánh sáng vùng vẫy giãy chết, dành được một tia cơ hội sống.
Liễu Nhứ, ngươi hãy đợi đến một ngày, ta một lần nữa tiến vào Tây Quận phủ, nợ máu, một khoản một khoản ta sẽ đòi lại tất cả.
Quất roi thúc ngựa, bất chấp xóc nảy, cũng không để ý đến thương tích trước mắt của Bách Lý. Trên đường, Tiểu Liên thay đổi xiêm áo cho các nàng, cũng rửa mặt chải đầu qua loa, vì để lúc ở trọ không bị hoài nghi. Lý Như cực kì an tĩnh, nhìn kỹ lại, vẫn hỗn độn ngủ say, nghiễm nhiên là bị hạ độc.
Cứ như vậy ban ngày lên đường, ban đêm ở trọ, một chiếc xe ngựa, bốn người, dần dần cách xa Trường An.
Mỗi ngày đều ngoan ngoãn ăn cơm, ngoan ngoãn nghỉ ngơi, chỉ vì một lý do đơn giản, sống.
Dù là thức ăn kém thế nào đi nữa cũng một hơi nuốt xuống không chút dư thừa, giống như đó không phải là thức ăn, mà là mệnh.
Xe ngựa liên tục đi về hướng Bắc, giống như chẳng có mục đích gì, thực tế là đã sớm có mưu tính. Liễu Nhứ làm việc không hổ là tỉ mỉ chu đáo, nhất định cho nha hoàn thân cận đem các nàng thu xếp ổn thỏa mới yên lòng. Ít nhất, nàng ta cũng nắm giữ lối ra của họ.
Sau một đêm dừng lại ở một trấn nhỏ xa xôi, trên xe ngựa chất đầy thức ăn nước uống, khẩu phần ăn ước chừng cũng dành cho mấy ngày. Ánh mắt nghi hoặc của Tiểu Liên hướng về Bách Lý nói: "Lập tức sẽ tiến vào sa mạc, không quá mấy ngày nữa sẽ đến."
Sa mạc? Bách Lý suy nghĩ đến tình huống xấu nhất, nhưng trong lòng vẫn là không nhịn được cả kinh, sa mạc, thật sự là tới phương Bắc sao? Thì ra là sắp đến địa phận của man di.
Tốc độ của xe ngựa bắt đầu chậm dần, thỉnh thoảng còn trì trệ không đi, cát vàng thổi vào bên trong xe, đều phủ kín người, đầu, đầy mặt.
Bầu trời phương Bắc, tiếng gió thét gào mang theo nhiều bí ẩn, vù vù thổi trên mặt đất, giống như bị đao cắt đổ vào lục phủ ngũ tạng vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!