Chương 13: (Vô Đề)

-"

" Xong chưa ? "

" Đường Hạo lần này hỏi đã có chút không kiên nhẫn, hiển nhiên là hắn đang cố nén để không phát giận.

-"

" A , Được .. được rồi …"

" Tiểu Ngưng nhỏ giọng hồi đáp, hai tay cô đặt trước ngực dùng sức cầu nguyện.

Khi nhìn thấy miếng thịt bò đen sì được Đường Hạo đưa vào miệng, trong nháy mắt, Tiểu Ngưng đã cảm giác là máu toàn thân mình vì khẩn trương mà chảy đến hỗn độn , tim đập thình thịch , nhắm mắt chờ ác ma phát uy. Nửa phút sau qua đi , mọi thứ trong nhà ăn vẫn y nguyên như vậy , vẫn thật là bình yên.

-"

" Ý , làm sao vậy? "

" Chẳng lẽ là ác ma bị hạt tiêu đen làm cho té xỉu rồi ? Tiểu Ngưng lại cố lấy dũng khí chậm rãi mở con mắt ra một cách lặng lẽ nhìn đời đầy ti hí , xong rồi vì ngạc nhiên mà mở tròn to đôi mắt ra.

Ơ, trông vẻ mặt ác ma chính là ăn được món ngon mới lại chứ ! Ố ồ ! Thật là bất ngờ quá đi, nhưng như thế hẳn là cô đã thông qua cửa ải thứ nhất này ? Khuôn mặt ngây thơ nhỏ nhắn nở rộ một nụ cười thật tươi . Thế nhưng cô không hề biết rằng mình cười quá sớm, phía sau sẽ có những màn tra tấn đợi cô a .

-"

" Thiếu gia , chúng ta sẽ lập tức bước vào khảo nghiệm thứ hai luôn ? "

"Tiểu Ngưng lại có chút kích động , cô muốn nói sớm một chút , sớm sớm hoàn thành để thực hiện được nhiệm vụ khiến hắn ngoan ngoãn đi phơi nắng .

- "

" Thật sự là không thể chờ đợi được?"

" Đường Hạo đã ăn no nê xong, đang ngồi trên ghế salon mỉm cười nói. "

" Tôi khuyên cô đừng có chọc tức tôi nữa, đừng có khiến tôi cáu với cô nữa, hoàn toàn không có lợi đâu "

"

-"

" Anh nói thế là có ý gì? Rõ ràng vừa mới đây thôi, anh còn nói nếu em hoàn thành tốt ba khảo nghiệm của anh thì anh sẽ ra ngoài phơi nắng . Anh lớn thế này rồi mà định nói lời không giữ lấy lời sao ? Anh không tính những lời anh đã nói sao? "

" Tiểu Ngưng vô cùng tức giận. biểu lộ đầy kích động.

Nếu như hắn đổi ý thế vừa rồi bắt cô bịt mắt làm món thịt bò làm cái gì ? Hắn muốn vui đùa với cô sao? Cái gì đều nhìn không tới khiến cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi, nhưng cô quyết không thể biểu hiện là mình sợ hãi được!

-"

"Cô nghĩ rằng tôi và cô là ai? Tôi làm sao có thể nói chuyện không tính! Tôi chỉ hảo tâm nhắc nhở cô rằng cô không cần phải nghĩ đến cửa ải thứ hai này , vì tuyệt đối cô sẽ không có cách nào thừa nhận cả. "

"Đường Hạo giận tái mặt thấp giọng nói.

Hắn cũng không muốn bắt nạt một cô bé nhưng hắn cũng tuyệt đối không làm chuyện mà hắn không thích. Hắn không thích đi ra ngoài phơi nắng đấy . Ra ngoài phơi nắng thì có ích lợi gì cho hắn chứ. Thật là phiền toái. Buồn cười thật, hắn muốn sinh hoạt trong bóng tối sao ? Nhưng là còn cách nào khác đây ?

-"

" Em hiện tại không có gì có thể không chịu được chứ ? em không sợ ! "

" Tiểu Ngưng lại kiên định nói. "

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!