Chương 46: Cuộc sống bình thường

Đã nhiều ngày trôi qua, đây là lần đầu tiên Laura và Caesar cùng nhau dùng bữa tối.

Laura không cần tuân theo các quy tắc trên bàn ăn, nhưng rõ ràng Caesar đã quen với chúng. Theo phép tắc, nhìn chằm chằm vào một quý cô trong lúc ăn uống là hành vi bất lịch sự.

Laura nhịn được nửa tiếng.

Nửa tiếng, ba mươi phút, Caesar đã nhìn cô tổng cộng mười lăm lần, mỗi lần dài nhất là 62 giây, ngắn nhất là 7 giây.

Cô không chịu nổi nữa.

Đặt dao và nĩa xuống đĩa, tiếng muỗng bạc chạm vào sứ trắng sạch bóng vang lên trong trẻo.

Laura ngẩng đầu, mái tóc nâu gợn sóng cứng đầu dựng lên một lọn nhỏ, ánh mắt nhìn thẳng vào Caesar.

Cô nói,

"Ngài nhìn tôi làm gì? Chẳng lẽ trên mặt tôi có hoa?"

Caesar điềm tĩnh đáp,

"Không, chỉ là chưa từng thấy cô gái nào ăn khỏe như cô."

Laura chống khuỷu tay lên bàn, chống cằm, ánh mắt tràn đầy mong đợi,

"Wow, ngài gọi tôi là cô gái cơ đấy, không phải con heo nhỏ, chẳng lẽ ngài thích tôi rồi sao?"

Caesar nhếch mép cười lạnh, Cô đang mơ à.

Thực tế, lượng thức ăn Caesar tiêu thụ hàng ngày tương đương với Laura, nhưng tốc độ nhanh hơn và phong thái cũng thanh lịch hơn.

Song, cơ thể anh cao lớn hơn Laura nhiều, mức tiêu hao năng lượng cũng nhiều hơn hẳn.

Còn Laura...

Hoạt động thể chất lớn nhất trong ngày của cô là cưỡi ngựa cùng Emilia.

Hoặc nếu không, thì cưỡi anh.

Cơ thể chỉ cao hơn một cành hoa hồng chút xíu của cô, ăn vào ngần ấy đồ, tất cả chuyển hóa thành cái gì chứ?

Caesar quan sát Laura, có lẽ đây là một sản phẩm của sự chọn lọc đặc biệt. Với vẻ ngoài xinh đẹp như vậy, cơ thể cô cần một lượng năng lượng cực lớn để duy trì sự sống.

Trước đây, khi còn ở dinh Thủ tướng, cô đói đến mức ăn cả hoa và lá, rồi chạy vào nhà bếp tìm đồ ăn. Dù bị phạt vì ăn vụng, cô vẫn chỉ biết ôm đầu và nhét hết mọi thứ vào miệng. Những món ăn đó không đủ để đáp ứng nhu cầu năng lượng cho cơ thể cô.

Caesar phải thừa nhận rằng, anh cần thay đổi một vài định kiến về người Asti.

Họ không hoàn toàn vô dụng về mặt y học. Ít nhất, mẹ của Eugenie đã tự tay tạo ra kỳ tích này.

Cô gái ngốc nghếch đang ngồi đối diện anh, vui vẻ đung đưa chân trong lúc thưởng thức món tráng miệng, sở hữu một bí mật mà phòng thí nghiệm tư nhân của anh nghiên cứu suốt hai tháng cũng không thể giải mã được.

Laura thỏa mãn ăn miếng bánh kem cuối cùng, trang trí bằng quả việt quất, rồi xoa xoa chiếc bụng tròn trịa của mình.

Caesar gấp khăn ăn lại, đặt lên bàn, uống một ngụm hồng trà.

Laura hỏi,

"Tối nay ngài còn qua đây nữa không?"

Caesar, Cô có việc gì à?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!