Đôi mắt đỏ hoe vì khóc và đôi tay lạnh giá của Laura không thể lay động lòng trắc ẩn của Caesar.
Một kẻ không thể thấu hiểu những cảm xúc của Laura, lúc này lại lạnh lùng ôm cô từ bụi hoa hồng lên.
Đôi chân cô lấm đầy bùn đất ướt át, cẳng chân có vài vết trầy xước do gai hoa hồng cào vào. Tuy may mắn không chảy máu, nhưng làn da trắng trẻo đã điểm vài vệt đỏ mờ mờ.
Như một bông hoa rơi rụng xuống đất, hương nhài trên người cô đã nhạt nhòa gần như không còn. Xuyên qua màn đêm tích tụ hơi sương, Caesar mang theo thứ bé nhỏ cô đơn đầy mùi bùn đất và hoa hồng trở về phòng ngủ của mình.
Đây là lần đầu tiên trong ba tháng qua Laura bước vào phòng của Caesar.
Kể từ lần đầu cô lén lút vào đây vào đêm đầu tiên, Caesar đã nghiêm cấm cô đặt chân vào không gian riêng tư này.
Laura ôm lấy cổ Caesar, ngồi trên cánh tay anh, run rẩy và không ngừng hắt hơi.
Đầu mũi cô đỏ ửng, không biết là do gió lạnh thổi vào hay vì đã khóc quá lâu.
Cô cúi đầu, im lặng nhìn quanh bố cục căn phòng. Phòng ngủ của Caesar rất đơn giản, không có bất kỳ món trang trí cầu kỳ nào, ngay cả một bức tranh treo tường cũng không.
Khác với những người thường thích treo tranh danh họa hay trưng bày các tác phẩm nghệ thuật đắt tiền, Caesar sống giản dị đến mức tưởng như là một pho tượng lạnh lùng, không chút dục vọng.
Anh không giỏi chăm sóc hay an ủi những người phụ nữ đang khóc. Từ nhỏ, anh đã không thích trò chuyện với người khác.
Nền giáo dục anh nhận được từ bé khiến anh không biết nói những lời ngọt ngào hay dịu dàng với phụ nữ. Giống như bây giờ, anh chỉ có thể để Laura ngồi trên cánh tay phải của mình, bàn tay trái vụng về vỗ nhẹ lên lưng cô, cố gắng an ủi một cách lúng túng.
Caesar thoáng nghĩ, liệu cách an ủi này có quá lạnh lùng hay không.
Laura thầm cảm ơn Chúa, may mắn là Caesar không nói thêm điều gì.
Nhờ thế, cô có thể tập trung hơn vào việc quan sát căn phòng của anh.
Caesar không hứng thú với các hoạt động giải trí, trong phòng ngủ không có bất kỳ tạp chí hay báo chí liên quan đến phụ nữ.
Mọi thứ đơn giản và trống trải đến mức không có dấu vết của cuộc sống. Laura cẩn thận phân biệt mùi hương trong không khí, không có sản phẩm tạo mùi nào ở đây, chỉ có vài cành lá xanh đặt trên bàn tỏa ra mùi hương táo thanh mát, tràn ngập không gian.
Người Asti chịu trách nhiệm cung cấp hoa cho mọi căn phòng trong lâu đài này, ngoại trừ phòng ngủ của Caesar.
Phòng anh không cho phép người của tộc Asti bước vào, cũng không có hoa trong lọ, chỉ là vài nhánh cây được cắt tỉa đơn giản.
Caesar đặt Laura toàn thân ướt sũng và dính đầy bùn đất vào trong bồn tắm. Khi đặt cô xuống, lòng bàn tay anh đỡ lấy gáy cô để tránh cô bị va đầu.
Thứ nhỏ bé xinh đẹp này, khi không nói gì, trông thật đáng thương.
Ban đầu, anh chỉ muốn thuần phục cô. Nhưng khi thấy cô buồn bã vì bị người cùng tộc đối xử phân biệt, Caesar bất ngờ nhận ra anh muốn ôm lấy cô ngốc này.
Cô gái ngốc nghếch, bất an, từng cố gắng phản bội anh.
Caesar đã nhiều lần muốn bóp chết cô, bắn một phát vào đầu cô, hoặc cho cô uống thuốc độc và giam cầm cô mãi mãi trong ngục tù của kẻ phản quốc.
Nhưng giờ đây, Caesar lại dùng ngón tay kiểm tra nhiệt độ nước trong bồn, dùng dòng nước ấm áp để rửa sạch đôi chân lạnh lẽo và lấm bùn của cô.
Cơ thể cô vẫn còn run rẩy.
Nước ấm không thể ngay lập tức chữa lành thân thể cô, dòng máu cần thời gian để lưu thông trở lại.
Laura với dòng máu của tộc Asti nhờ Caesar mà được tẩy trắng và trở thành một công dân hợp pháp của Đế quốc.
Cô là đứa trẻ được mẹ Eugenie dùng tế bào của mình và người yêu thuộc tộc Asti sinh ra, không phải một đứa trẻ bình thường mà là một vũ khí được mẹ cô đặt rất nhiều kỳ vọng.
Eugenie là vũ khí số một, nhưng không may cô đã gặp tai nạn. Qua kiểm tra, người ta xác định cô chỉ có thể phân hóa thành Alpha.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!