Tiếng cười vui vẻ của Laura dừng lại ngay khi nghe câu trả lời lạnh lùng vô tình của Caesar.
Không cần Caesar nhắc lần thứ hai, cánh cửa bên trong đã khẽ mở ra một khe nhỏ. Laura chỉ quấn một chiếc khăn tắm, đầu đội mũ tắm, nửa khuôn mặt ló ra, vài lọn tóc ướt lòi khỏi chiếc mũ.
Đôi mắt ngây thơ nhìn Caesar,
"Không phải ngài ghét tôi gọi ngài như vậy sao?"
Caesar không nói một lời. Anh đẩy cửa bước vào, khung cảnh trong phòng thay đồ khiến thái dương anh giật liên hồi.
Ga trải giường nhàu nhĩ, trên bàn vương vãi những cánh hoa hồng, dấu nước đọng trên bồn tắm chảy xuống sàn rồi tới chân Laura.
Chưa kể đến chiếc váy và áo khoác bị vứt bừa bãi... Trong căn phòng tràn ngập hương hoa hồng tươi mới này, Laura đang chuẩn bị chào đón một người đàn ông khác bằng giọng nói ngọt ngào của mình.
Cái cơ thể nhỏ bé phảng phất mùi hoa nhài ấy vẫn chưa nhận ra mình vừa làm điều không thể tha thứ, mà còn vui vẻ hỏi,
"Ngài đến trường vào buổi tối sao? Không phải ngài nói sẽ không tham gia trò chơi của bọn trẻ con sao?"
Caesar quay lại, nhìn thẳng vào Laura.
Khuôn mặt anh tối sầm.
Laura nghiêng nhẹ mặt, mái tóc ướt sượt trượt từ má xuống cằm, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt của anh. Trong đôi mắt cô, Caesar chỉ là một người mà cô có thể lợi dụng, chẳng có lấy chút quan tâm nào nhiều hơn thế.
Caesar bỗng cảm thấy khó chịu.
Anh không thèm nói thêm, cũng không định giao tiếp với kẻ vô dụng xinh đẹp ngỗ ngược này. Anh nhấc bổng Laura lên, ném cô xuống ghế sofa. Laura tưởng rằng anh đang đùa giỡn với mình, liền cười rộ lên, vui vẻ hỏi, Ngài—
Tiếng cười đó im bặt khi Caesar bóp lấy má cô.
Chiếc găng tay da màu đen vẫn nằm trong lòng bàn tay Caesar. Giờ đây, nó áp chặt lên gò má của Laura. Caesar dùng sức, khiến má cô ngay lập tức ửng đỏ.
Phải đến lúc này Laura mới nhận ra tình hình, nhưng dù cố giãy giụa cũng không thoát được. Đôi tay dài và lòng bàn tay rộng của Caesar dễ dàng khống chế cô.
Cô ú ớ, Caesar—ưm!
Âm cuối bị ép ra từ lồng ngực khi Caesar bóp mạnh một cái. Laura bắt đầu gào lên.
Tiếng gào ấy giống như tiếng một đứa trẻ tiểu học bị bố mẹ đánh đòn vì xé sách bài tập trước mặt họ, hoàn toàn không mang chút hấp dẫn nào giữa nam và nữ, chỉ là sự nhõng nhẽo của một đứa trẻ nghịch ngợm.
Caesar làm như không nghe thấy, vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh tanh, đè chặt cái sinh vật nhỏ bé đang giãy giụa kia.
Đừng giả bộ nữa, Caesar nói,
"Tôi đã đánh cô chưa?"
Tiếng khóc giả lập tức dừng lại.
Nước mắt ấm ức tràn ra từ khóe mắt Laura, nhưng chưa kịp rơi xuống má thì đã bị giọng nói lạnh lùng của Caesar cắt ngang,
"Ăn mặc như thế này để gặp Francis sao?"
Laura, Ưm...
Cô đảo mắt, lông mi ướt sũng đọng nước, nhìn uất ức đến mức không thể hơn được nữa.
Rõ ràng Caesar biết tiếng khóc và nước mắt của cô đều là giả.
Rõ ràng anh biết cô cố tình tỏ ra vô tội để lừa gạt đàn ông.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!