Chương 13: Đồ ngốc, cô tự do rồi

Tám năm trước, vì một vùng lãnh thổ của Đế quốc, Caesar bị bắn vào cánh tay phải trong một trận chiến, phải lấy ra ba viên đạn. Bốn năm trước, khi bảo vệ Thủ tướng, chân phải của anh bị một mảnh vỡ lớn cắm sâu vào.

Nhưng tất cả những vết thương đó đều không sánh được với nỗi đau hiện tại – khi đối mặt với con chim sẻ ồn ào đang ôm cây chống sét và dùng loa hét lớn.

Caesar yêu dấu — 

Cha của đứa trẻ— 

"Trái tim của em, cục cưng ngọt ngào của em, mật ong bé bỏng của em—" 

...

Caesar chưa bao giờ chịu đựng nỗi đau dữ dội và nặng nề như vậy. Anh thà chọn ra chiến trường đối đầu với các tướng địch hoặc chiến đấu với những tên trùm ma túy tàn ác, còn hơn ở đây chịu đựng sự tra tấn hủy hoại danh dự này.

Nhìn thấy anh, kẻ ngốc trên cột chống sét càng phấn khích hơn, như đang diễn một tập phim truyền hình lãng mạn dài đến 500 tập, vui mừng vẫy chiếc khăn tay với Caesar: Cae—sar—

Trời đêm gió mạnh, thân hình nhỏ bé của cô bị gió thổi làm chao đảo, trông như sắp rơi xuống bất cứ lúc nào.

—Cô không thể rơi xuống.

Caesar không muốn mang cái danh này.

Anh nghiêm giọng quát những người xung quanh đang đứng yên:

"Sao còn chưa chuẩn bị biện pháp bảo vệ? Các người cứ định đứng nhìn cái kẻ ngốc này rơi xuống sao?"

Arthur nghiêm chỉnh đáp:

"Xin ngài yên tâm, chúng tôi sẽ không để người thừa kế của ngài bị thương đâu."

Caesar hỏi: Anh bị điên rồi à?

Nói chung, điều quan trọng nhất bây giờ là đưa cô ta xuống. Caesar rất đau đầu, đặc biệt là khi kẻ ngốc này cứ dùng loa mà la lối om sòm. Việc có thể xử lý trong phạm vi nhỏ đã bị cô ta biến thành một cảnh tượng hỗn loạn.

Đội đặc nhiệm nhanh chóng có mặt, trải đệm khí đầy xung quanh. Arthur nghiêm túc nói với Caesar:

"Tấm đệm này có thể an toàn đỡ một người phụ nữ mang thai rơi từ tầng 14 xuống, ngài không cần—"

Caesar: Im đi.

Anh nheo mắt nhìn lên. Mái tóc nâu và bộ đồ bị gió thổi của cô trông như đôi cánh phủ lông. Con chim sẻ líu ríu kia đã bị khống chế thành công; theo lệnh Caesar, nhân viên cứu hộ lập tức lấy cái loa khỏi tay cô.

Nhưng cuộc náo loạn thế này chắc chắn đã làm kinh động đám lão già trong nội các...

Con chim sẻ ngu ngốc. Tính lắm lời của cô hôm nay lại cứu được cô một mạng.

Sau khi gây nên cuộc náo loạn kinh thiên động địa, kẻ gây sự, Laura, lại chẳng hề có vẻ sợ hãi. Cô cầm chiếc khăn tay, đôi mắt to tròn nhìn chăm chăm vào Caesar.

Cô đẩy cái bụng lép kẹp của mình ra trước, tay xoa xoa: Anh yêu—

Caesar yêu dấu không nhìn vào chiếc khăn đã vò nát trong tay cô, cũng không nhìn vào cái bụng chứa đầy thịt cừu nướng của cô, lạnh lùng ra lệnh đưa cô đi và cẩn thận giam lại.

Cẩn thận.

"Trước khi tôi quay lại, bất cứ ai cũng không được nói chuyện với cô ta, không cho cô ta ăn—" Caesar dừng lại, nhấn mạnh,

"Thôi, cứ cung cấp đủ thức ăn và nước, nhưng nhớ, đừng để cô ta ăn quá no."

Cô có sức ăn khỏe đến kinh ngạc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!