Đối với Laura
- người thường xuyên phạm lỗi
- trèo qua bức tường này chẳng khác gì việc ăn một xiên thịt nướng, dễ dàng đến không tưởng. Nhưng điều kiện tiên quyết là không có ai bên cạnh cản trở cô. Laura vừa lật được nửa người qua thì cổ chân đã bị một bàn tay nắm lấy.
So với cô, người đàn ông phía sau, dù về chiều cao hay vóc dáng, đều có thể gọi là khổng lồ. Đặc biệt là bàn tay to lớn đang dễ dàng giữ chặt cổ chân của cô.
Laura bất giác nghĩ bàn tay anh có lẽ còn lớn hơn cả bàn chân cô. Găng tay da màu đen bên ngoài phủ một lớp lạnh buốt, và Laura thì đang mặc quần ngủ màu xám trắng. Vì động tác vội vàng, ống quần của cô cuộn lên, để lộ phần cổ chân nhỏ nhắn, vừa vặn bị anh giữ chặt trong tay.
Laura nghi ngờ nếu anh chỉ cần siết một chút thôi, xương cô sẽ gãy nát.
Cô nhớ lại cái roi của Caesar hôm đó và khẽ run lên.
Caesar nói: Xuống đây.
Laura cố đá anh: Tôi không xuống.
Caesar không nói lời nào mà kéo mạnh cô xuống, khiến Laura muốn hét lên nhưng lại không dám, chỉ có thể vừa ôm lấy bức tường vừa hạ giọng cảnh cáo anh:
"Tôi không xuống, Thượng Tướng, tự ý mang Omega đi là phạm pháp, có phải ngài thấy chức vị mình cao quá muốn xuống dưới quan sát lòng dân không? Hay là muốn..."
Caesar cắt lời cô:
"Xuống đi, ngày mai cho cô ăn heo sữa quay."
Laura nói:
"Buông tay, tôi tự nhảy xuống."
Caesar buông tay, anh lùi lại một bước, nhìn cô gái gầy gò đang mặc bộ đồ ngủ xám giống như một con thỏ hoang nhanh nhẹn nhảy xuống này. Mặc dù đã quen với việc nhảy từ tường xuống, nhưng Laura vẫn không khỏi thấy tê chân. Cô đứng thẳng, điềm nhiên phủi bụi trên người.
Bụi bám trên quần phải phủi ngay, để lâu sẽ khó giặt.
Quy định nghiêm ngặt như vậy, Laura cũng không chắc cuối tuần này mình có kịp giặt đồ không. Caesar vẫn nhìn cô chằm chằm, anh hỏi:
"Đêm đó, trước khi gặp tôi, rốt cuộc cô đã thấy gì?"
Laura cúi đầu:
"... Nếu ngài không tin lời tôi, có thể xem lại bản ghi chép thẩm vấn trước đó."
Bản ghi thẩm vấn của cô sẽ được mở cho tất cả những ai điều tra vụ án này, Caesar đương nhiên cũng đã xem qua. Trong lần thẩm vấn trước, Francis cũng hỏi câu tương tự. Sau khi uống thuốc nói thật, Laura trở nên đờ đẫn, ánh mắt vô hồn như một con búp bê.
Cô nói:
"... Tôi đã thấy cô giáo Angela, cô ấy đi về hướng phòng biệt giam..."
Một câu trả lời khác hẳn. Dưới tác dụng của thuốc, trong nửa giờ, Laura kể rất nhiều, dần dần tái hiện lại trải nghiệm đêm đó. Sau khi thành công trèo qua tường, Laura đã gặp Angela. Angela giải thích rằng mình đến để đưa thức ăn cho Eugenie – điều này Eugenie lại không hề nhắc đến.
Eugenie nói rằng cô ấy chưa từng gặp Angela. Dù thực sự phát hiện dấu vết thuốc ngủ trong cốc của Eugenie, nhưng khi kiểm tra tóc của cô ấy, không phát hiện ra bất cứ thành phần thuốc nào. Eugenie không uống thuốc ngủ, cô ấy đã nói dối tất cả mọi người.
Lời kể của Laura sau đó là hoàn chỉnh và chi tiết đến mức kể cả việc cô ăn bao nhiêu miếng bánh trong nhà ăn, gặp bao nhiêu con chuột, đói đến mức gặm cá rồi nôn ra vì mùi tanh, v.v. Từng chi tiết, không thiếu một thứ gì. Đoạn kể vô nghĩa này cô nói trong mười phút.
Thời gian còn lại, cô dành tám phút miêu tả các loại hoa cỏ và chim chóc gặp trên đường, hai phút cuối mới nhắc đến Caesar:
"... Tôi thấy Thượng Tướng Caesar đến, tôi muốn ngài tạm thời đánh dấu tôi, để đổi lại, tôi có thể chia cho ngài ấy 1/16 miếng bánh mì buổi trưa hôm sau của tôi."
"Thượng Tướng Caesar ban đầu chĩa súng vào trán tôi, từ chối tôi, nói rằng không cần tôi... Nhưng thực ra ngài ấy nói dối, dùng một khẩu súng khác để chỉ vào tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!