6
Khuôn mặt thanh tú đỏ ửng, đôi lông mày rậm nhíu chặt, đôi mắt khép kín.
Tốn rất nhiều sức mới đẩy được Hà Minh Triết ra, tôi vội vàng tìm điện thoại dự phòng gọi 120.
Đêm đầu thu, anh ta không mặc quần áo đi bộ nửa đêm, không trách gì bị sốt cao.
…
Tôi đã nằm mơ.
Trong mơ có nhiều con sói đuổi theo tôi, tôi chạy mãi nhảy mãi nhưng vẫn bị đuổi sát nút.
Cuối cùng tôi không chạy được nữa, một con sói xám khổng lồ đè tôi xuống, nó đè lên người tôi, rồi há miệng to định cắn.
"Á!"
Tôi hét lên, vung tay đánh.
"Đét!"
Tôi mở mắt, chỉ thấy Hà Minh Triết mặc đồ bệnh nhân, một tay ôm mặt, nhìn tôi đầy vẻ oán hận.
"Haha, anh tỉnh rồi à, tôi vừa đập muỗi thôi."
Tôi cười gượng rút tay lại.
"Cô cảm thấy khá hơn chưa?"
Hà Minh Triết lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc khác thường.
"Tôi cảm thấy rất không ổn, ít nhất còn phải nằm viện thêm một tuần nữa.
"Tôi đảo mắt, đứng dậy định bỏ đi. Trong công ty còn một đống việc đang chờ tôi, thật sự không thể trì hoãn thêm được nữa."Mẹ tôi đã nói rồi, bà ấy đầu tư cho cô 500 vạn ."
"Chỉ là cô đối xử với người anh trai của nhà tài trợ của mình như thế này sao?"
Tôi hít một hơi thật sâu, gắng gượng nở nụ cười.
"Vâng, xin hỏi nhà tài trợ này, tôi còn có thể phục vụ gì cho anh nữa không?"
"Tôi muốn uống canh sườn, do chính tay cô nấu."
Mỗi ngày chạy đi chạy lại giữa công ty và bệnh viện, tôi chỉ ước bố mẹ sinh cho tôi thêm hai cái chân.
Hà Minh Triết thật sự là một cậu ấm khó chiều.
Phòng bệnh mỗi ngày đều phải có cam tươi, không phải để ăn mà là để ngửi mùi.
Khẩu vị cực kỳ kén chọn, đồ ăn đặt ngoài mà dưới 200 nghìn, anh ta liền nhăn mặt bảo tôi lừa dối, chắc chắn không phải do tôi làm.
Táo gọt vỏ không được đứt đoạn, phải gọt xong vỏ còn nguyên một sợi dài mới chịu ăn.
Hôm nay là ngày cuối cùng rồi, tôi cảm thấy nếu anh ta không xuất viện thì tôi sẽ phải nhập viện mất.
Nguyên nhân bệnh, nhồi m.á. u cơ tim.
"Cái gì? Bảo tôi trực đêm?!!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!