Vương Quế Phân đ.á.n. h người
Sáng hôm sau, Vương Quế Phân dậy sớm, mặc bộ quần áo mới mà trước đây bà không nỡ mặc, áo là sơ mi hoa nhí, quần là quần màu xanh chàm mới.
Bà đã từng trải qua cái c.h.ế. t một lần, nên biết có những thứ kiếp này không tận hưởng, c.h.ế. t rồi sẽ phải hối hận.
Hôm nay là ngày đầu tiên bà trọng sinh, từ nay về sau mỗi ngày đều phải sống cho thoải mái.
Mèo Dịch Truyện
Xắn tay áo lên, bà luộc ba quả trứng gà trước, rồi đặt mấy chiếc bánh bột ngô hấp cứng ngắc vào lồng hấp cho nóng.
Sau khi cho thêm hai thanh củi nhỏ vào bếp lò, bà đứng dậy vỗ vỗ tay, ra ngoài cầm cây chổi dựng ở góc tường, quét những chiếc lá cây bị gió cuốn rụng tối qua vào góc tường.
Khi Tô Ý mở cửa phòng, sân đã sạch bong không một chiếc lá rụng.
Mùi thơm của bột ngô từ bếp truyền đến, cô vội vàng rửa mặt, chải đầu, rồi đặt lược xuống đi vào bếp.
"Dậy rồi à, vừa đúng lúc bữa sáng đã sẵn sàng." Vương Quế Phân cười tươi bưng bữa sáng ra.
"Mẹ, sau này mẹ nghỉ ngơi đi, những việc này để con làm." Trong nhà không có đàn ông, mẹ chồng một mình vừa lo việc ngoài, vừa lo việc nhà, sẽ mệt lắm.
"Mẹ là người có tuổi rồi, ngủ không được sâu giấc, con dâu à, con cứ để mẹ làm đi đừng tranh với mẹ, nếu không sáng sớm mẹ dậy mà không làm gì, cả người sẽ khó chịu." Vương Quế Phân ngồi xuống.
"Vậy được, nếu mẹ đi làm đồng, thì những việc trong nhà mẹ đừng nhúng tay vào, nếu không con cũng sẽ dậy sớm mỗi ngày để giúp mẹ làm."
Mẹ chồng đã thay đổi, Tô Ý cũng không còn câu nệ nữa, bĩu môi nói.
Vương Quế Phân cười híp cả mắt, "Được được được, cứ theo lời con vậy."
Hai người bàn bạc xong sẽ đi đến hạ nguồn sông Ao vào buổi sáng, xem có bắt được cá không.
Ăn xong bữa, Vương Quế Phân xách một cái thùng, Tô Ý đội nón lá đan bằng tre đi theo sau, hai người khóa cửa rồi quay người đi về phía sông Ao.
"Thím ơi, hai người đi đâu đấy ạ?" Tôn Mỹ Lệ thò đầu ra hỏi.
Nghe thấy tiếng, Vương Quế Phân quay lại, "Ối, không phải thèm cá à, muốn ra hạ nguồn sông Ao xem có bắt được không, bà thím nhà cô có đi không?"
Vừa nhắc đến mẹ chồng cô ta, Tôn Mỹ Lệ khựng lại, "Bà ấy à, chắc là không đi đâu." Tối qua đưa ba mươi đồng vào tay cô ta, bà mẹ chồng đã xót xa c.h.ế. t đi được, giờ này đang giận dỗi nằm trên giường, làm gì còn tâm trí mà nghĩ đến chuyện bắt cá.
Hơn nữa, cá ở sông Ao đã hết từ lâu rồi, có đi cũng công cốc.
Tô Ý quay người lại, mày mắt cong cong cười, da dẻ trắng nõn, mặc chiếc váy kẻ ô, đẹp đến nỗi không giống người sống trong núi.
Tôn Mỹ Lệ hai mắt nhìn chằm chằm Tô Ý, bất giác sờ lên mặt mình, vừa sần sùi vừa đen sạm, ghen tị không thôi với Tô Ý trắng trẻo mềm mại.
Chả trách các cô vợ trẻ trong đại đội không muốn chơi với cô ta, xinh đẹp thế kia, chơi cùng chỉ càng làm mình xấu xí thêm.
"Vậy Mỹ Lệ có đi không?" Vương Quế Phân cười hỏi một câu.
Tôn Mỹ Lệ do dự một lúc, "Đi ạ, thím đợi cháu một lát, cháu đi lấy cái chậu." Nói rồi quay người đi vào. Một lát sau cô ta cầm một cái chậu đi ra.
"Đi thôi, may mắn biết đâu lại bắt được một con."
Ba người cùng đi về phía sông Ao.
"Có mệt không?" Vương Quế Phân hỏi Tô Ý bên cạnh.
Tô Ý cười lắc đầu, "Mẹ, không mệt ạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!