Vương Quế Phân quay lại bếp, từ trong vại sành trên bếp lấy ra hai quả trứng luộc. Trong vại chỉ có ba quả trứng luộc, Vương Quế Phân lại đặt một quả vào lại, sau đó mới quay người ra khỏi cửa.
"Trời còn sớm lắm, mẹ ra ngoài rồi con cài then cửa lại, vào trong ngủ thêm chút nữa đi."
Tô Ý gật đầu: "Vâng, mẹ đi đường cẩn thận ạ."
"Ừ, mau vào đi con, sáng trời lạnh, đừng để bị cảm nhé."
"Vâng vâng." Tô Ý nhìn bóng mẹ xuống dốc rồi quay vào nhà, "Cạch", đóng cánh cửa sân lại, cài then.
Vương Quế Phân mò mẫm trong bóng tối men theo con đường lớn xuống dốc, đứng đợi dưới gốc cây đa cổ thụ nơi xe thường đỗ. Bà vươn tay lấy trứng luộc ra bóc vỏ, đợi bà ăn xong trứng luộc, đang cầm túi nhựa ăn bánh màn thầu thì trên dốc vang lên tiếng xe ba bánh.
"Đùng đùng đùng."
"Đa đa đa."
Vương Quế Phân vội vàng cho chiếc bánh màn thầu đang cầm vào túi nhựa, vò vò rồi cho vào túi vải xanh.
Chiếc xe ba bánh bật đèn pha sáng trưng, càng lúc càng gần, rồi dừng lại trước mặt Vương Quế Phân.
"Thím Quế Phân, đợi lâu chưa ạ?" Vương Gia Lương lên tiếng.
"Mới xuống đây, vừa c.ắ. n được miếng bánh màn thầu thì chú đã đến rồi." Vừa nói bà vừa liếc nhìn vào trong xe, quả nhiên, Lý Xuân Lan đang ngồi trong thùng xe, Vương Quế Phân bám vào thành xe trèo lên.
Mèo Dịch Truyện
Chiếc xe ba bánh "đa đa đa" lăn bánh theo con đường lớn hướng về phía thành phố.
Trên xe, Lý Xuân Lan kéo túi ra, lấy bánh ngọt bên trong ăn, miệng nhồm nhoàm rất to, như thể đang khoe bánh ngọt ngon đến mức nào.
Vương Quế Phân cũng không thèm chấp nhặt với bà ta, Lý Xuân Lan nói đến khô cả miệng cũng không thấy Vương Quế Phân thèm thuồng chút nào.
Bà ta nghĩ bụng, rồi từ trong túi lấy ra một chiếc bánh ngọt đưa cho Vương Quế Phân: "Thím Quế Phân, nghe nói nhà thím sắp đi theo chồng, về ở trong khu đại viện rồi hả?"
"Đúng vậy." Vương Quế Phân không nhận chiếc bánh ngọt bà ta đưa, đồ của Lý Xuân Lan thì có gì ngon lành chứ.
Lý Xuân Lan rụt tay về, trên mặt vẫn tươi cười nói: "Vậy cái tủ gỗ gụ nhà thím có thể cho nhà tôi không? Cái tủ này nặng, thím cũng khó mà mang đi được, để ở nhà không khéo lại bị mối mọt ăn hết, tiếc lắm."
Cái tủ gỗ gụ của Vương Quế Phân là đồ mới mua mấy năm gần đây, còn mới lắm, nhà bà ta đang thiếu một cái tủ, cái tủ đó bà ta đã nhìn thấy rồi, đặt ở cạnh bàn nhà mình vừa vặn.
Vương Quế Phân nghe xong cười một tiếng, chậm rãi nói: "Tủ à, tôi còn định đến lúc đó nhà nào có phiếu thì đổi theo phiếu ấy. Bà mà có phiếu đồ gỗ của hợp tác xã mua bán thì mình cứ đổi theo phiếu, không có phiếu thì tôi cũng chịu, quy định của nhà nước bà cũng hiểu rồi đấy."
Muốn chiếm tiện nghi của Vương Quế Phân này, đâu có dễ vậy, tưởng bà là đồ ngốc chắc.
Lý Xuân Lan sững người, nụ cười trên mặt có chút cứng lại: "Cái này... cũng cần phiếu ạ?"
Tuy là tủ gỗ gụ chưa được mấy năm, nhưng dù sao cũng là đồ dùng rồi, sao lại còn phải dùng phiếu để mua chứ, Vương Quế Phân này đúng là không biết xấu hổ.
"Đương nhiên rồi," Vương Quế Phân bẻ nửa chiếc bánh màn thầu đang cầm, cho vào miệng nhai nhóp nhép: "Cái tủ này của tôi mua về nhà chưa được mấy năm, lúc mua cũng tốn không ít phiếu với tiền. Đâu thể nào cho không người ta được? Nếu chuyện này mà đồn ra ngoài, người ta lại tưởng đồ nhà tôi là từ trên trời rơi xuống à."
Lời nói đầy châm chọc, khiến Lý Xuân Lan nghẹn họng không nói được lời nào, chỉ biết trân mắt nhìn.
Trong xe chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng "đa đa" của chiếc xe ba bánh.
Lý Xuân Lan cười khan một tiếng: "Tôi, tôi chỉ hỏi bâng quơ vậy thôi mà..." Bà ta thích nhặt nhạnh những món hời không mất tiền, nhưng để tiêu tiền cho một món đồ cũ thì tuyệt đối không thể.
"Hỏi thì được thôi," Vương Quế Phân nói với giọng không vội không vàng, cho chiếc túi nhựa đang cầm vào túi vải xanh: "Nhưng tôi định hai hôm nữa sẽ lên danh sách những đồ đạc trong nhà cần thanh lý. Ai mang phiếu đến trước thì tôi bán cho người đó. Bà mà thực sự muốn thì mau đi chuẩn bị phiếu đi, đừng đến lúc đó lại bảo tôi không cho cơ hội."
Lý Xuân Lan mím môi, không nhắc đến chuyện cái tủ nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!