Chương 1: Mẹ chồng ác nghiệt trọng sinh

"Hộc."

"Hộc…."

Lồng n.g.ự. c Vương Quế Phân phập phồng kịch liệt, trán nhăn nheo toát mồ hôi lạnh, bà ngồi trên chiếc ghế trước cửa nhà đất, thở hổn hển rồi hoảng loạn đưa tay sờ lên ngực.

"Không chảy máu, cũng không có vết thương?"

Bà… sống lại rồi? Vương Quế Phân ngẩng đầu nhìn sân.

Mèo Dịch Truyện

Trong sân, trên dây phơi treo chiếc áo vải xanh bạc màu đã giặt sạch, khe cửa mục nát cắm mấy cành ngải cứu, trên bậu cửa sổ gỗ đặt chiếc ca men men sứ đã dùng quen, bị sứt mất một miếng…

"Quế Phân."

Một giọng nói đột ngột vọng đến từ phía sau hàng rào, ngay sau đó một cái đầu thò lên khỏi tường nhà mình, Vương Quế Phân nhận ra đó là thím Vương hàng xóm.

Hai cánh tay nhỏ đeo ống tay áo màu xanh của Trương thẩm tử gác lên bức tường thấp.

"Thằng Húc Đông nhà tôi thích ăn trứng gà, nhà lại không nuôi được mấy con gà. Hôm nay là Tết Đoan Ngọ, hợp tác xã mới nhập về một lô trứng gà, tôi có phiếu nên định tích thêm một ít, bà có đi đổi không? Tôi nhớ nhà bà cũng không nuôi gà."

Trứng gà ở hợp tác xã không phải ngày nào cũng có, có thời gian đổi cố định, ban đầu hôm nay không có trứng, nhưng đúng vào Tết Đoan Ngọ, một ngày lễ lớn, nên hợp tác xã mới thêm một đợt đổi trứng.

"Tết Đoan Ngọ? Hợp tác xã mới có trứng gà?"

Vương Quế Phân vẫn chưa hoàn hồn, ngây người nhìn Trương thẩm tử, lẩm bẩm lặp lại một câu, lời này nghe quen quá, quen đến nỗi bà cảm thấy nó đã từng xảy ra rồi.

Bà nhớ ra rồi, cô con dâu tư bản của bà đã c.h.ế. t đuối vào Tết Đoan Ngọ, lúc đó Trương thẩm tử cũng hỏi bà y hệt như vậy, bà đã đồng ý, bị Trương thẩm tử kéo đi tranh giành trứng gà.

Con dâu bà là một tiểu thư, buổi sáng thích ăn một quả trứng gà, mặc dù miệng không nói nhưng Vương Quế Phân cũng nhận ra, Chí Quân là người lái xe tăng, lương có phần cao hơn một chút, vài ngày ăn một quả trứng vẫn có thể.

Thế nên ngày hôm đó bà đã đổi cả một rổ trứng gà, nhưng khi về lại không thấy con dâu đâu, chỉ thấy t.h. i t.h. ể lạnh ngắt…

"Ý Ý." Nghĩ đến đây, Vương Quế Phân kêu lớn một tiếng.

Lập tức bật dậy, túm lấy cái đòn gánh dựng cạnh cửa, vì quá vội vàng nên đã quét rơi chiếc ca sứ trên bậu cửa sổ, vỡ thành hai mảnh.

Vương Quế Phân chẳng thèm nhìn, vác đòn gánh hùng hổ xông ra cửa.

Trương thẩm tử đang nằm dài trên tường, cứ ngỡ Vương Quế Phân hùng hổ lao đến đ.á.n. h mình, vội vàng trốn sau gốc liễu.

Nhưng lại thấy Vương Quế Phân vác đòn gánh đi về phía sông Lạch.

"Quế Phân, bà có đi không đấy!" Trương thẩm tử thò người ra, gọi với theo bóng lưng Vương Quế Phân.

Thấy người không quay đầu lại, bà nghi hoặc: "Sao thế này, hấp tấp vội vàng."

Nói rồi lại sững sờ: "Không phải là định đi đ.á.n. h con dâu bà ta đấy chứ?"

Cả làng đều biết, nhà họ Vương có một người con trai đi lính, cưới một cô con gái nhà giàu. Thời buổi này, nhà giàu thì khó mà sống yên ổn.

Cô gái đó xinh đẹp, da trắng nõn, dáng người cũng đẹp, nhưng tiếc là chẳng biết làm gì cả.

Một cô con dâu như vậy ở nông thôn, đúng là muốn mạng người ta.

Chí Quân cưới người về xong, ngày hôm sau đã đi bộ đội, Vương Quế Phân một mình phải lo liệu mọi thứ, cô con dâu vẫn là một bình hoa di động, vai không thể gánh, tay không thể xách, mọi việc nhà đều trông cậy vào một mình Vương Quế Phân.

Vương Quế Phân không thân thiết với cô con dâu này, hai người tuy chưa từng cãi vã nhưng rất ít khi trò chuyện, một ngày cũng không nói được bao nhiêu lời. Người trong đại đội đều nói, Vương Quế Phân không thích cô con dâu này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!